Đăng bởi Ngân Giang | 1/7/18 | 0 nhận xét
Chương 125
Thời gian cứ lỡ đãng trượt qua kẽ tay, mà thời gian hạnh phúc lại càng đi nhanh hơn
Đôi khi cuộc sống cũng giống như cổ tích, lo lắng phiền muộn càng rời xa thì hạnh phúc càng rõ ràng.
"Mau đứng lên, hôm nay em còn phải đi làm". Đêm qua lại là một đêm triền miên, đồng hồ báo thức vang không biết bao nhiêu lần, mà cổ gia hỏa kia vẫn chôn vào cổ nàng ngủ say, Tần Thanh Miểu tứa giận đẩy Cố Úc Diễm, bởi vì bị đánh thức vào buổi sáng mà lại càng thêm buồn bực.
"Ngô...". Không vừa ý cọ xát lên da thịt bóng loáng vài cái, Cố Úc Diễm bĩu môi ngồi dậy, nâng tay xoa mắt "Miểu Miểu, chị không phải đến công ty sao a...."
"Ân hừ". Thấy nàng ngồi dậy, Tần Thanh Miểu lập tức nhắm mắt, kéo áo lại tính tiếp tục ngủ, dù sao tối hôm qua tên hỗn đản này không nghe lời, dày vò nàng mệt đến cực hạn. Nghe thấy câu hỏi của nàng, ngay cả ánh mắt cũng không thèm mở, chỉ hừ khẽ một tiếng.
"Được rồi....". Ngồi bên giường, ánh mắt vẫn có chút dại ra, hồi lâu sau, thở dài, đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt, còn vừa đi vừa lầm bầm ở trong lòng: quả nhiên chính mình làm bà chủ mới là tốt nhất, muốn ngủ đến lúc nào cũng được.
Đánh răng rửa mặt rồi thay quần áo,bỏ điện thoại vào túi, Cố Úc Diễm nhìn vào cái giường lớn, Tần Thanh Miểu vẫn nghiêng mình không nhúc nhích, hiển nhiên rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Cảm thấy hơi áy náy vì mình đêm qua si mê quấn quít lấy nàng, đi đến bên giường, nhìn người đang say ngủ một lát, nhịn không được thoáng mỉm cười, Cố Úc Diễm khom lưng, một cái hôn dừng trên môi Tần Thanh Miểu, "Miểu Miểu, em yêu chịu, sớm bình an".
Đứng thẳng dậy, duỗi lưng một cái, xách túi ra khỏi phòng ngủ, Cố Úc Diễm liền vào phòng bếp làm bữa sáng, không hề biết nữ nhân mà nàng nghĩ đã say ngủ đã mở mắt ra nhìn theo bóng lưng nàng dần khuất khỏi cửa phòng ngủ rồi mới nhắm mắt lại, khóe môi cong lên dị thường ngọt ngào.
"Lại phát ngốc cái gì đấy!". Làm xong công chuyện, đang suy nghĩ thử tiếp theo nên làm gì, đầu bỗng nhiên bị đánh một cái, Cố Úc Diễm không cần ngẩng đầu cũng biết ai là người đập hồ sơ lên đầu mình, bất đắc dĩ, "Tổ trưởng, tế bào não không thể tái tạo được".
"Hắc". Hiển nhiên không thèm để ý đến lời phản kháng của Cố Úc Diễm, mặt Thương Mặc cong lên, "Tôi thấy tâm tình của của em gần đây rất tốt".
"Hắc hắc". Không biết vì sao, luôn có cảm gác vị lãnh đạo lúc thì nghiêm túc, lúc thì ngả ngớn, lúc thì có vẻ thật thần bí có vẻ luôn biết có chuyện gì đang xảy ra, Cố Úc Diễm trừng mắt nhìn, cũng không thể không biết xấu hổ nói thêm điều gì, chỉ gãi đầu cười ngây ngô.
Lắc đầu, nhìn bộ dạng ngu ngốc của nàng, Thương Mặc nhún vai, trở về vị trí của mình, ngồi xuống, tầm mắt rơi vào chiếc nhẫn trên tay mình, ánh mắt nhu xuống, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, nếu Cố Úc Diễm thấy được, nhất định sẽ rất ngạc nhiên.
Qua một hồi lâu, "Đinh" một tiếng, thanh âm nhắc tin nhắn truyền đến từ máy tính, Thương Mặc lấy lại tinh thần, mở cửa sổ tin nhắn, ngay sau đó, cười cười càng trở nên xán lạn.
"Giờ làm việc không được ngẩn người, nếu không tôi sẽ trừ tiền lương của em".
"Vợ, không cần a!!!"
"Thương tiểu đản, không được gọi tôi như vậy trong giờ làm việc!".
"Nhưng chị cũng gọi em là tiểu đản a..."
"Em có ý kiến?".
"Không... Kiên quyết quán triệt tư tưởng mỗi ngày, mệnh lệnh của khoa trưởng đại nhân là tuyệt đối!"
"Ngoan"
"Hắc hắc...."
Không biết Thương Mặc ở sau lưng nàng, đang tán tỉnh với nữ nhân lạnh lẽo trong trẻo trên máy tính, trước mắt không có việc gì. Cố Úc Diễm một tay chống cằm, mắt nhìn thẳng máy tính, nghĩ đến việc lúc này Tần Thanh Miểu có còn ngủ hay không, nhếch miệng cười cười, cầm điện thoại di động bên cạnh, gửi cho Tần Thanh Miểu một tin nhắn, "Miểu Miểu, chi rời giường chưa?"
Tin nhắn gửi đi chưa được bao lâu, điện thoại đặt trên bàn liền rung lên, hai trong mắt Cố Úc Diễm liền nhanh chóng nhìn di động, mở ra, thấy tin nhắn vẻn vẹn bốn chữ, cười thật lớn.
"Chăm chỉ làm việc".
Tuy nói Miểu Miểu nhà nàng ngày càng nhàn hạ, một tuần lễ ngoài thứ bảy chủ nhật, thường xuyên có thêm một hai ngày nghỉ ở nhà, không phải đến công ty, nhưng đối vơi công chuyện vẫn vô cùng cẩn thận chặt chẽ.
Vừa cười vừa cất điện thoại, sắp xếp lại suy nghĩ của mình, Cố Úc Diễm không suy nghĩ miên man nữa, lấy hồ sơ bên cạnh ra xem.
Buổi sáng trôi qua rất nhanh, vừa bước ra khỏi viện kiểm sát, liền thấy được chiếc Porche trắng cách đó không xa, Cố Úc Diễm chạy chậm qua, mở cửa xe rồi ngồi vào ghế phụ, thấy được khuôn mặt bình tĩnh ở trên ghế tài xế kia,trưng ra một nụ cười tươi, "Miểu Miểu, tại sao lại đến đây a?"
"Ăn ở ngoài, tiết kiệm thời gian". vẫn lạnh lùng như cũ, ngữ khí không nghe ra chút cảm xúc gì, Tần Thanh Miểu giơ giơ cằm, ý bảo Cố Úc Diễm mang đai an toàn vào, khởi động xe, không để ý đến ánh mắt nóng rực của Cố Úc Diễm.
Đôi khi cuộc sống cũng giống như cổ tích, lo lắng phiền muộn càng rời xa thì hạnh phúc càng rõ ràng.
"Mau đứng lên, hôm nay em còn phải đi làm". Đêm qua lại là một đêm triền miên, đồng hồ báo thức vang không biết bao nhiêu lần, mà cổ gia hỏa kia vẫn chôn vào cổ nàng ngủ say, Tần Thanh Miểu tứa giận đẩy Cố Úc Diễm, bởi vì bị đánh thức vào buổi sáng mà lại càng thêm buồn bực.
"Ngô...". Không vừa ý cọ xát lên da thịt bóng loáng vài cái, Cố Úc Diễm bĩu môi ngồi dậy, nâng tay xoa mắt "Miểu Miểu, chị không phải đến công ty sao a...."
"Ân hừ". Thấy nàng ngồi dậy, Tần Thanh Miểu lập tức nhắm mắt, kéo áo lại tính tiếp tục ngủ, dù sao tối hôm qua tên hỗn đản này không nghe lời, dày vò nàng mệt đến cực hạn. Nghe thấy câu hỏi của nàng, ngay cả ánh mắt cũng không thèm mở, chỉ hừ khẽ một tiếng.
"Được rồi....". Ngồi bên giường, ánh mắt vẫn có chút dại ra, hồi lâu sau, thở dài, đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt, còn vừa đi vừa lầm bầm ở trong lòng: quả nhiên chính mình làm bà chủ mới là tốt nhất, muốn ngủ đến lúc nào cũng được.
Đánh răng rửa mặt rồi thay quần áo,bỏ điện thoại vào túi, Cố Úc Diễm nhìn vào cái giường lớn, Tần Thanh Miểu vẫn nghiêng mình không nhúc nhích, hiển nhiên rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Cảm thấy hơi áy náy vì mình đêm qua si mê quấn quít lấy nàng, đi đến bên giường, nhìn người đang say ngủ một lát, nhịn không được thoáng mỉm cười, Cố Úc Diễm khom lưng, một cái hôn dừng trên môi Tần Thanh Miểu, "Miểu Miểu, em yêu chịu, sớm bình an".
Đứng thẳng dậy, duỗi lưng một cái, xách túi ra khỏi phòng ngủ, Cố Úc Diễm liền vào phòng bếp làm bữa sáng, không hề biết nữ nhân mà nàng nghĩ đã say ngủ đã mở mắt ra nhìn theo bóng lưng nàng dần khuất khỏi cửa phòng ngủ rồi mới nhắm mắt lại, khóe môi cong lên dị thường ngọt ngào.
"Lại phát ngốc cái gì đấy!". Làm xong công chuyện, đang suy nghĩ thử tiếp theo nên làm gì, đầu bỗng nhiên bị đánh một cái, Cố Úc Diễm không cần ngẩng đầu cũng biết ai là người đập hồ sơ lên đầu mình, bất đắc dĩ, "Tổ trưởng, tế bào não không thể tái tạo được".
"Hắc". Hiển nhiên không thèm để ý đến lời phản kháng của Cố Úc Diễm, mặt Thương Mặc cong lên, "Tôi thấy tâm tình của của em gần đây rất tốt".
"Hắc hắc". Không biết vì sao, luôn có cảm gác vị lãnh đạo lúc thì nghiêm túc, lúc thì ngả ngớn, lúc thì có vẻ thật thần bí có vẻ luôn biết có chuyện gì đang xảy ra, Cố Úc Diễm trừng mắt nhìn, cũng không thể không biết xấu hổ nói thêm điều gì, chỉ gãi đầu cười ngây ngô.
Lắc đầu, nhìn bộ dạng ngu ngốc của nàng, Thương Mặc nhún vai, trở về vị trí của mình, ngồi xuống, tầm mắt rơi vào chiếc nhẫn trên tay mình, ánh mắt nhu xuống, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, nếu Cố Úc Diễm thấy được, nhất định sẽ rất ngạc nhiên.
Qua một hồi lâu, "Đinh" một tiếng, thanh âm nhắc tin nhắn truyền đến từ máy tính, Thương Mặc lấy lại tinh thần, mở cửa sổ tin nhắn, ngay sau đó, cười cười càng trở nên xán lạn.
"Giờ làm việc không được ngẩn người, nếu không tôi sẽ trừ tiền lương của em".
"Vợ, không cần a!!!"
"Thương tiểu đản, không được gọi tôi như vậy trong giờ làm việc!".
"Nhưng chị cũng gọi em là tiểu đản a..."
"Em có ý kiến?".
"Không... Kiên quyết quán triệt tư tưởng mỗi ngày, mệnh lệnh của khoa trưởng đại nhân là tuyệt đối!"
"Ngoan"
"Hắc hắc...."
Không biết Thương Mặc ở sau lưng nàng, đang tán tỉnh với nữ nhân lạnh lẽo trong trẻo trên máy tính, trước mắt không có việc gì. Cố Úc Diễm một tay chống cằm, mắt nhìn thẳng máy tính, nghĩ đến việc lúc này Tần Thanh Miểu có còn ngủ hay không, nhếch miệng cười cười, cầm điện thoại di động bên cạnh, gửi cho Tần Thanh Miểu một tin nhắn, "Miểu Miểu, chi rời giường chưa?"
Tin nhắn gửi đi chưa được bao lâu, điện thoại đặt trên bàn liền rung lên, hai trong mắt Cố Úc Diễm liền nhanh chóng nhìn di động, mở ra, thấy tin nhắn vẻn vẹn bốn chữ, cười thật lớn.
"Chăm chỉ làm việc".
Tuy nói Miểu Miểu nhà nàng ngày càng nhàn hạ, một tuần lễ ngoài thứ bảy chủ nhật, thường xuyên có thêm một hai ngày nghỉ ở nhà, không phải đến công ty, nhưng đối vơi công chuyện vẫn vô cùng cẩn thận chặt chẽ.
Vừa cười vừa cất điện thoại, sắp xếp lại suy nghĩ của mình, Cố Úc Diễm không suy nghĩ miên man nữa, lấy hồ sơ bên cạnh ra xem.
Buổi sáng trôi qua rất nhanh, vừa bước ra khỏi viện kiểm sát, liền thấy được chiếc Porche trắng cách đó không xa, Cố Úc Diễm chạy chậm qua, mở cửa xe rồi ngồi vào ghế phụ, thấy được khuôn mặt bình tĩnh ở trên ghế tài xế kia,trưng ra một nụ cười tươi, "Miểu Miểu, tại sao lại đến đây a?"
"Ăn ở ngoài, tiết kiệm thời gian". vẫn lạnh lùng như cũ, ngữ khí không nghe ra chút cảm xúc gì, Tần Thanh Miểu giơ giơ cằm, ý bảo Cố Úc Diễm mang đai an toàn vào, khởi động xe, không để ý đến ánh mắt nóng rực của Cố Úc Diễm.
Cuộc sống hạnh phúc, yêu đương ngọt ngào, nữ nhân kia thì vẫn tiếp tục ngạo kiều.
Cố Úc Diễm mặc niệm trong lòng, dựa vào cửa kính xe, quay đầu, nhìn nữ nhân đang nghiêm túc lái xe, bất tri bất giác thất thần, ngay cả xe dừng lại cũng không biết.
"Đồ ngốc". Nhẹ giọng mắng một câu, nâng tay gõ đầu nàng, dĩ nhiên Tần Thanh Miểu đã quen nàng như thế, trực tiếp đưa tay thay nàng cởi đai an toàn, thuận tiện định giúp nàng mở cửa xe luôn, bất ngờ bị hôn lên.
Tay nhẹ nhàng khoát lên vai Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu không có đẩy nàng ra, cũng không có vẻ gì hờn giận, nhằm mắt lại hùa theo nụ hôn sâu đầu tiên của ngày hôm nay, làm cho lòng người nào đó hãm sâu trong ngọt ngào, không thoát ra được.
Đợi đến khi hai người xuống xe, bước vào nhà hàng, đã là chuyện của mấy phút đồng hồ sau.
"Chiều nay tan tầm tôi đón em" Gắp thức ăn đặt vào bát Cố Úc Diễm, biểu tình đã sớm khôi phục lại như bình thường, Tần Thanh Miểu thản nhiên nói, "Cậu nói buổi tối đến chỗ cậu ăn cơm".
"Nga, hảo". Cố Úc Diễm gật đầu, cũng gắp đồ ăn đặt vào bát Tần Thanh Miểu
"Ân".
Kỳ thật sau cuộc họp cổ đông của Tần thị, Cố Úc Diễm cũng đã đến chỗ Vu Tấn Lâm mấy lần, ăn cơm và nói chuyện phiếm cùng hai vợ chồng kia, bất quá đại đa số thời điểm, nàng luôn ngồi bên cạnh Tần Thanh Miểu, nhìn khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng kia rồi cười ngây ngô, mà vợ Vu Tấn Lâm cũng ôn nhu cười, nhìn chồng của bà.
Đương nhiên, việc đi thăm người nhà, cũng không phải hoàn toàn thành công.
"Hỗn đản, không biết nhường người lớn gì cả". Vu Tấn Lâm là một quân nhân, thân hình cũng giống như trong tưởng tượng của Cố Úc Diễm, ranh mãnh, đường nhìn cũng thẳng tắp soái khí. Nhưng khuôn mặt trắng nõn thư sinh làm cho nàng thấy có chút kì lạ. Giờ phút này, khuôn mặt trắng nõn tức giận dựng râu trừng mắt, làm cho người phụ nữ đang ngồi bên cạnh nhìn chồng và Cố Úc Diễm chơi cờ cười khẽ.
"Cậu...". Cố Úc Diễm bất đắc dĩ, mắt thấy còn pháo của Vu Tấn Lâm sắp bị mình làm thịt được cầm lên, nghiêng đầu nhìn Tần Thanh Miểu cầu cứu, nhận lại chỉ một trận buồn cười.
"Ta cho con cơ hội hiếu kính". nhướng mày với đứa trẻ đối diện mình, Vu Tấn Lâm không có một chút gì tự ý thức mình là tưởng bối, thẳng lưng, "Con nghĩ rằng ta dễ dàng chấp nhận chuyện của con và Thanh Miểu sao? Nếu muốn ta không phản đối, tốt nhất nên lấy lòng ta!".
Âm thầm hít hai tiếng, biết Tần Thanh Miểu tuyệt đối sẽ không cứu mình, Cố Úc Diễm có chút ai oán quệt miệng với Tần Thanh Miểu, thấy ý cười nhợt nhạt trên môi nàng, tâm tình cũng bay lên.
Kì thật chỉ cần Tần Thanh Miểu nở nụ cười, vô luận nàng bị ức hiếp như thế nào, cũng không thành vấn đề.
Chơi tiếp hai ván cờ với Vu Tấn Lâm xấu tính, chờ đến khi ăn xong cơm chiều thì tần Thanh Miểu và mợ không biết cùng lên lâu làm cái gì, phòng khách chỉ còn lại nàng và Vu Tấn Lâm, Cố Úc Diễm nhìn bàn cờ vẫn còn bày ở bên cạnh, hết hồn một trận, sợ bị gọi chơi tiếp ván nữa.
"Tần Mộ có làm phiền con nữa không?". rót chén trà, cũng không có ý định chậm rãi thưởng thức, mà trực tiếp rót vào miệng, giống như đang uống rượu, sau đó nhăn mi lại, Vu Tấn Lâm chép chép miệng, vốn tính hỏi một câu, nhưng lại cảm thán, "Rượu vẫn ngon hơn, Tiểu Nhu thiệt là, không cho ta uống một chút".
Cố Úc Diễm nhất thời có chút buồn cười, bất quá sợ bị trả thù, nén nụ cười, lắc lắc đầu, "Không có".
"Ân". gật gật đầu, tay nhẹ nhàng vuốt mấy sợi râu lưa thưa, Vu Tấn Lâm nghĩ nghĩ, "Tần Thanh Dật cũng không còn liên lạc với Thanh Miểu?"
"Không có". vừa nhắc đến chuyện này, Cố Úc Diễm liền nhẹ nhàng nhăn mi lại.
Nếu như cuộc sống bây giờ còn có gì làm nàng không hài lòng, đó chính là việc Tần Thanh Dật bỏ đi, hơn nữa còn không có bất kì liên hệ nào với Tần Thanh Miểu.
Tuy rằng Tần Thanh Miểu vẫn hờ hững tự nhiên giống như trước đây, nhưng nàng biết rõ, nàng ấy nhất định nhớ Tần Thanh Dật.
Mối quan hệ giữa hai anh em không phải luôn rất tốt sao?
Hiển nhiên Vu Tấn Lâm cũng biết cảm tình giữa cháu gái với tên con riêng kia không tệ, nghe thấy Cố Úc Diễm như vậy, cũng nhăn mi mi theo, hồi lâu sau thì thở dài, "Chính ta đã nhìn lầm tên oắt con đó".
Cố Úc Diễm nâng chén trà lên, uống một ngụm, nước trà có chút đắng trượt xuống cổ họng, lưu lại vị ngọt, nhưng vẫn không làm nàng thoải mái hơn.
Tựa hồ tất cả mọi người đều nhìn lầm Tần Thanh Dật...
"Ta sẽ phải người điều tra thử". Đặt chén trà xuống, Vu Tấn Lâm lại thở dài, "Tần Mộ lão tiểu tử kia thật sự là cức chó, có thể sinh ra Thanh Miểu nhà chúng ta là một đứa trẻ ưu tú như thế, cư nhiên còn tiếp tục làm ra một tên Tần Thanh Dật".
Liếc mắt, đối với việc ông cậu thô lỗ này tiếp tục tự kỉ, Cố Úc Diễm hoàn toàn không thể phản bác.
Cố Úc Diễm mặc niệm trong lòng, dựa vào cửa kính xe, quay đầu, nhìn nữ nhân đang nghiêm túc lái xe, bất tri bất giác thất thần, ngay cả xe dừng lại cũng không biết.
"Đồ ngốc". Nhẹ giọng mắng một câu, nâng tay gõ đầu nàng, dĩ nhiên Tần Thanh Miểu đã quen nàng như thế, trực tiếp đưa tay thay nàng cởi đai an toàn, thuận tiện định giúp nàng mở cửa xe luôn, bất ngờ bị hôn lên.
Tay nhẹ nhàng khoát lên vai Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu không có đẩy nàng ra, cũng không có vẻ gì hờn giận, nhằm mắt lại hùa theo nụ hôn sâu đầu tiên của ngày hôm nay, làm cho lòng người nào đó hãm sâu trong ngọt ngào, không thoát ra được.
Đợi đến khi hai người xuống xe, bước vào nhà hàng, đã là chuyện của mấy phút đồng hồ sau.
"Chiều nay tan tầm tôi đón em" Gắp thức ăn đặt vào bát Cố Úc Diễm, biểu tình đã sớm khôi phục lại như bình thường, Tần Thanh Miểu thản nhiên nói, "Cậu nói buổi tối đến chỗ cậu ăn cơm".
"Nga, hảo". Cố Úc Diễm gật đầu, cũng gắp đồ ăn đặt vào bát Tần Thanh Miểu
"Ân".
Kỳ thật sau cuộc họp cổ đông của Tần thị, Cố Úc Diễm cũng đã đến chỗ Vu Tấn Lâm mấy lần, ăn cơm và nói chuyện phiếm cùng hai vợ chồng kia, bất quá đại đa số thời điểm, nàng luôn ngồi bên cạnh Tần Thanh Miểu, nhìn khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng kia rồi cười ngây ngô, mà vợ Vu Tấn Lâm cũng ôn nhu cười, nhìn chồng của bà.
Đương nhiên, việc đi thăm người nhà, cũng không phải hoàn toàn thành công.
"Hỗn đản, không biết nhường người lớn gì cả". Vu Tấn Lâm là một quân nhân, thân hình cũng giống như trong tưởng tượng của Cố Úc Diễm, ranh mãnh, đường nhìn cũng thẳng tắp soái khí. Nhưng khuôn mặt trắng nõn thư sinh làm cho nàng thấy có chút kì lạ. Giờ phút này, khuôn mặt trắng nõn tức giận dựng râu trừng mắt, làm cho người phụ nữ đang ngồi bên cạnh nhìn chồng và Cố Úc Diễm chơi cờ cười khẽ.
"Cậu...". Cố Úc Diễm bất đắc dĩ, mắt thấy còn pháo của Vu Tấn Lâm sắp bị mình làm thịt được cầm lên, nghiêng đầu nhìn Tần Thanh Miểu cầu cứu, nhận lại chỉ một trận buồn cười.
"Ta cho con cơ hội hiếu kính". nhướng mày với đứa trẻ đối diện mình, Vu Tấn Lâm không có một chút gì tự ý thức mình là tưởng bối, thẳng lưng, "Con nghĩ rằng ta dễ dàng chấp nhận chuyện của con và Thanh Miểu sao? Nếu muốn ta không phản đối, tốt nhất nên lấy lòng ta!".
Âm thầm hít hai tiếng, biết Tần Thanh Miểu tuyệt đối sẽ không cứu mình, Cố Úc Diễm có chút ai oán quệt miệng với Tần Thanh Miểu, thấy ý cười nhợt nhạt trên môi nàng, tâm tình cũng bay lên.
Kì thật chỉ cần Tần Thanh Miểu nở nụ cười, vô luận nàng bị ức hiếp như thế nào, cũng không thành vấn đề.
Chơi tiếp hai ván cờ với Vu Tấn Lâm xấu tính, chờ đến khi ăn xong cơm chiều thì tần Thanh Miểu và mợ không biết cùng lên lâu làm cái gì, phòng khách chỉ còn lại nàng và Vu Tấn Lâm, Cố Úc Diễm nhìn bàn cờ vẫn còn bày ở bên cạnh, hết hồn một trận, sợ bị gọi chơi tiếp ván nữa.
"Tần Mộ có làm phiền con nữa không?". rót chén trà, cũng không có ý định chậm rãi thưởng thức, mà trực tiếp rót vào miệng, giống như đang uống rượu, sau đó nhăn mi lại, Vu Tấn Lâm chép chép miệng, vốn tính hỏi một câu, nhưng lại cảm thán, "Rượu vẫn ngon hơn, Tiểu Nhu thiệt là, không cho ta uống một chút".
Cố Úc Diễm nhất thời có chút buồn cười, bất quá sợ bị trả thù, nén nụ cười, lắc lắc đầu, "Không có".
"Ân". gật gật đầu, tay nhẹ nhàng vuốt mấy sợi râu lưa thưa, Vu Tấn Lâm nghĩ nghĩ, "Tần Thanh Dật cũng không còn liên lạc với Thanh Miểu?"
"Không có". vừa nhắc đến chuyện này, Cố Úc Diễm liền nhẹ nhàng nhăn mi lại.
Nếu như cuộc sống bây giờ còn có gì làm nàng không hài lòng, đó chính là việc Tần Thanh Dật bỏ đi, hơn nữa còn không có bất kì liên hệ nào với Tần Thanh Miểu.
Tuy rằng Tần Thanh Miểu vẫn hờ hững tự nhiên giống như trước đây, nhưng nàng biết rõ, nàng ấy nhất định nhớ Tần Thanh Dật.
Mối quan hệ giữa hai anh em không phải luôn rất tốt sao?
Hiển nhiên Vu Tấn Lâm cũng biết cảm tình giữa cháu gái với tên con riêng kia không tệ, nghe thấy Cố Úc Diễm như vậy, cũng nhăn mi mi theo, hồi lâu sau thì thở dài, "Chính ta đã nhìn lầm tên oắt con đó".
Cố Úc Diễm nâng chén trà lên, uống một ngụm, nước trà có chút đắng trượt xuống cổ họng, lưu lại vị ngọt, nhưng vẫn không làm nàng thoải mái hơn.
Tựa hồ tất cả mọi người đều nhìn lầm Tần Thanh Dật...
"Ta sẽ phải người điều tra thử". Đặt chén trà xuống, Vu Tấn Lâm lại thở dài, "Tần Mộ lão tiểu tử kia thật sự là cức chó, có thể sinh ra Thanh Miểu nhà chúng ta là một đứa trẻ ưu tú như thế, cư nhiên còn tiếp tục làm ra một tên Tần Thanh Dật".
Liếc mắt, đối với việc ông cậu thô lỗ này tiếp tục tự kỉ, Cố Úc Diễm hoàn toàn không thể phản bác.
Chương 126
"Tỷ tỷ cũng thật sự lạ.... trước kia sao lại nhìn trúng tên Tần Mộ kia, còn muốn gả cho tên đó....". Không biết tại sao lại nhớ lại chuyện xưa, Vu Tấn Lâm cười cười, nhưng tươi cười đó có chút chua xót, "Nếu chị ấy biết Tần Thanh Dật là con riêng của Tần Mộ, nhất định sẽ sống không bằng chết a."
Cố Úc Diễm ngồi cạnh bên, nhìn nam tử thì thào tự nói, có chút tò mò, lại có chút không biết nói gì cho phải.
Nàng nhớ Tần Thanh Miểu từng nói qua, nàng biết Tần Thanh Dật là anh ruột của nàng từ rất lâu rồi, mà chuyển này, là mẹ nàng trước khi qua đời đã nói cho nàng biết.
Nói cách khác, chị của Vu Tấn Lâm đã biết chuyện này từ sớm... bất quá, hóa ra chuyện của Tần gia cũng không phải là mấy chuyện ép cưới linh tinh gì đó, mà mẹ của Tần Thanh Miểu gả cho Tần Mộ, đơn thuần là xuất phát từ tình yêu, mà không phải do cha mẹ yêu cầu sao?
Sau khi rời khỏi Tần gia, Cố Úc Diễm ngồi trong xe, vẫn duy trì bộ dáng nghiêng đầu chăm chú nhìn Tần Thanh Miểu, trong đầu nghĩ đến lời nói của Vu Tấn Lâm
"Nhà chúng ta khinh nhất là chuyện ép cưới chó má gì đó, có bản lĩnh thì hãy dựa vào sức mình, gả cháu ngoại cho một tên đàn ông nó không thích chỉ vì tiền, còn ra thể thống gì nữa?"
Lời này, vốn là câu nói của ông ngoại Tần Thanh Miểu.
Mà một Miểu Miểu mạnh mẽ cao ngạo không kiêng nể gì cả, thì ra là bị ảnh hưởng bởi lão nhân đã qua đời kia a.
"Nói đi, đang suy nghĩ gì đấy?". Trở về nhà, hai người cho hai con mèo ăn, tắm rửa rồi nằm lên giường, Tần Thanh Miểu dựa vào lòng Cố Úc Diễm, nghe tiếng tim đập trong lồng ngực, nhẹ giọng mở miệng, "Suốt cả đường đi đều đăm chiều suy nghĩ".
"Cũng không có gì...". Ôm chặt nàng, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người nàng, Cố Úc Diễm nhắm mắt lại, thanh âm của chút dinh dính, "Cậu nói cho em chuyện của ông ngoại".
"Vậy sao?". Không nghĩ đến việc lúc mình và mợ lên lầu, cậu và Cố Úc Diễm lại nói chuyện về lão nhân, Tần Thanh Miểu hơi ngẩng đầu nhìn vẻ mặt hưởng thụ của tiểu gia hỏa, đưa tay bóp hai má mềm mềm, "Nói gì đó?"
"Nói.... ông ngoại nói, nhà chúng ta khinh mấy chuyện ép cưới, lấy chuyện cưới xin để kinh doanh thì chẳng có gì vinh quang". lời nói khí phách trôi qua miệng Cố Úc Diễm thì có chút thay đổi cảm giác, Tần Thanh Miểu nghe nàng nói như vậy, buồn cười, nhưng nhắc tới ông ngoại, cũng nhớ tới chuyện Cố Úc Diễm rời đi hai năm trước, không khỏi thở dài ra một tiếng.
Ông ngoại là một người ông tốt, đến từng tuổi này, ắt hẳn đã trải qua bao nhiều chuyện, sao có thể dễ dàng chấp nhận chuyện nữ nữ mến nhau được? Lúc trước, do nàng giận quá nên không thấy được dấu hiệu, thế nên Cố Úc Diễm ra đi hai năm, mà hai năm đó,cũng là hai năm cuối cùng tong cuộc đời của ông ngoại nàng, mà nàng lại dùng hai năm này để đấu tranh với ông ngoại.
Mỗi khi nhớ tới chuyện này, tâm tình Tần Thanh Miểu liền thấp xuống, giờ phút này được nằm trong lòng Cố Úc Diễm, cảm giác mềm mại của cái ôm kia, nhịn không được kéo hai tay nàng vòng chặt người mình hơn, "Ông ngoại cũng thích cờ vua, nếu...."
Cố Úc Diễm không biết nàng cũng có lúc áy náy, giờ phút này nghe được vài câu, liền biết nàng muốn nói gì, vội vàng cúi đầu hôn khóe miệng nàng một chút, vẻ mặt thật sự nghiêm túc, "Miểu Miểu, em dạy chị chơi cờ vua".
Thấy Vu Tấn Lâm chơi cờ vua, tưởng rằng Tần Thanh Miểu cũng sẽ như vậy, cực kì hứng thú mua cờ vua về, lôi kéo người này cùng chơi, đổi lại một cái xem thường, thế mới biết nữ nhân cường thế có vẻ như không gì không làm được, ngoài nấy cơm, thì cũng sẽ không biết làm một thứ gì khác.
"Ông ngoại của em cũng rất thích cờ vua". thấy nàng ngẩng đầu nhìn mình, Cố Úc DIễm cười cười, "Chờ em dạy chị xong, chị có thể chơi cùng ông".
Chăm chú nhìn người kia đang an ủi mình, Tần Thanh Miểu giật giật miệng, cũng không nói gì, lại một lần nữa chui vào lòng nàng, hồi lâu sau mới vênh váo nói, "Ai muốn em dạy, tôi mà cần em dạy sao?".
Chớp chớp mắt, Cố Úc Diễm giật mình, tiếp theo là cười ra tiếng, thân mình lui xuống chui vào trong chăn, "Hảo, không nói đến chuyện đó nữa.... Miểu Miểu, chúng ta làm đi".
".... Tránh ra".
"Không đâu, muốn gần hơn...."
"Em... Ai cho em... Tránh ra... Ân..."
Vài ngày sau, vốn định đi hỏi Vu Tấn Lâm việc tìm Tần Thanh Dật đã tiến triển đến đâu rồi, nhưng lại nghe Tần Thanh Miểu nói ông đã theo bộ đội đến chỗ diễn tập, Cố Úc Diễm đành từ bỏ.
Nhưng, cái nàng không nghĩ tới, người mà nàng muốn tìm, lại có thể ở cái nơi nàng quen thuộc nhất
Ngồi trong phòng khách không tính quá lớn, trên bàn còn đặt chén nước ấm, Cố Úc Diễm nhịn nữ nhân mộc mạc ngồi đối diện mình, có chút không tin vào tai mắt mình.
Đây thật đúng là người nàng và Tần Thanh Miểu đã từng gặp qua trước kia, chính là Vương Vận Như ăn mặc phong tao chanh chua sao?
Cố Úc Diễm ngồi cạnh bên, nhìn nam tử thì thào tự nói, có chút tò mò, lại có chút không biết nói gì cho phải.
Nàng nhớ Tần Thanh Miểu từng nói qua, nàng biết Tần Thanh Dật là anh ruột của nàng từ rất lâu rồi, mà chuyển này, là mẹ nàng trước khi qua đời đã nói cho nàng biết.
Nói cách khác, chị của Vu Tấn Lâm đã biết chuyện này từ sớm... bất quá, hóa ra chuyện của Tần gia cũng không phải là mấy chuyện ép cưới linh tinh gì đó, mà mẹ của Tần Thanh Miểu gả cho Tần Mộ, đơn thuần là xuất phát từ tình yêu, mà không phải do cha mẹ yêu cầu sao?
Sau khi rời khỏi Tần gia, Cố Úc Diễm ngồi trong xe, vẫn duy trì bộ dáng nghiêng đầu chăm chú nhìn Tần Thanh Miểu, trong đầu nghĩ đến lời nói của Vu Tấn Lâm
"Nhà chúng ta khinh nhất là chuyện ép cưới chó má gì đó, có bản lĩnh thì hãy dựa vào sức mình, gả cháu ngoại cho một tên đàn ông nó không thích chỉ vì tiền, còn ra thể thống gì nữa?"
Lời này, vốn là câu nói của ông ngoại Tần Thanh Miểu.
Mà một Miểu Miểu mạnh mẽ cao ngạo không kiêng nể gì cả, thì ra là bị ảnh hưởng bởi lão nhân đã qua đời kia a.
"Nói đi, đang suy nghĩ gì đấy?". Trở về nhà, hai người cho hai con mèo ăn, tắm rửa rồi nằm lên giường, Tần Thanh Miểu dựa vào lòng Cố Úc Diễm, nghe tiếng tim đập trong lồng ngực, nhẹ giọng mở miệng, "Suốt cả đường đi đều đăm chiều suy nghĩ".
"Cũng không có gì...". Ôm chặt nàng, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người nàng, Cố Úc Diễm nhắm mắt lại, thanh âm của chút dinh dính, "Cậu nói cho em chuyện của ông ngoại".
"Vậy sao?". Không nghĩ đến việc lúc mình và mợ lên lầu, cậu và Cố Úc Diễm lại nói chuyện về lão nhân, Tần Thanh Miểu hơi ngẩng đầu nhìn vẻ mặt hưởng thụ của tiểu gia hỏa, đưa tay bóp hai má mềm mềm, "Nói gì đó?"
"Nói.... ông ngoại nói, nhà chúng ta khinh mấy chuyện ép cưới, lấy chuyện cưới xin để kinh doanh thì chẳng có gì vinh quang". lời nói khí phách trôi qua miệng Cố Úc Diễm thì có chút thay đổi cảm giác, Tần Thanh Miểu nghe nàng nói như vậy, buồn cười, nhưng nhắc tới ông ngoại, cũng nhớ tới chuyện Cố Úc Diễm rời đi hai năm trước, không khỏi thở dài ra một tiếng.
Ông ngoại là một người ông tốt, đến từng tuổi này, ắt hẳn đã trải qua bao nhiều chuyện, sao có thể dễ dàng chấp nhận chuyện nữ nữ mến nhau được? Lúc trước, do nàng giận quá nên không thấy được dấu hiệu, thế nên Cố Úc Diễm ra đi hai năm, mà hai năm đó,cũng là hai năm cuối cùng tong cuộc đời của ông ngoại nàng, mà nàng lại dùng hai năm này để đấu tranh với ông ngoại.
Mỗi khi nhớ tới chuyện này, tâm tình Tần Thanh Miểu liền thấp xuống, giờ phút này được nằm trong lòng Cố Úc Diễm, cảm giác mềm mại của cái ôm kia, nhịn không được kéo hai tay nàng vòng chặt người mình hơn, "Ông ngoại cũng thích cờ vua, nếu...."
Cố Úc Diễm không biết nàng cũng có lúc áy náy, giờ phút này nghe được vài câu, liền biết nàng muốn nói gì, vội vàng cúi đầu hôn khóe miệng nàng một chút, vẻ mặt thật sự nghiêm túc, "Miểu Miểu, em dạy chị chơi cờ vua".
Thấy Vu Tấn Lâm chơi cờ vua, tưởng rằng Tần Thanh Miểu cũng sẽ như vậy, cực kì hứng thú mua cờ vua về, lôi kéo người này cùng chơi, đổi lại một cái xem thường, thế mới biết nữ nhân cường thế có vẻ như không gì không làm được, ngoài nấy cơm, thì cũng sẽ không biết làm một thứ gì khác.
"Ông ngoại của em cũng rất thích cờ vua". thấy nàng ngẩng đầu nhìn mình, Cố Úc DIễm cười cười, "Chờ em dạy chị xong, chị có thể chơi cùng ông".
Chăm chú nhìn người kia đang an ủi mình, Tần Thanh Miểu giật giật miệng, cũng không nói gì, lại một lần nữa chui vào lòng nàng, hồi lâu sau mới vênh váo nói, "Ai muốn em dạy, tôi mà cần em dạy sao?".
Chớp chớp mắt, Cố Úc Diễm giật mình, tiếp theo là cười ra tiếng, thân mình lui xuống chui vào trong chăn, "Hảo, không nói đến chuyện đó nữa.... Miểu Miểu, chúng ta làm đi".
".... Tránh ra".
"Không đâu, muốn gần hơn...."
"Em... Ai cho em... Tránh ra... Ân..."
Vài ngày sau, vốn định đi hỏi Vu Tấn Lâm việc tìm Tần Thanh Dật đã tiến triển đến đâu rồi, nhưng lại nghe Tần Thanh Miểu nói ông đã theo bộ đội đến chỗ diễn tập, Cố Úc Diễm đành từ bỏ.
Nhưng, cái nàng không nghĩ tới, người mà nàng muốn tìm, lại có thể ở cái nơi nàng quen thuộc nhất
Ngồi trong phòng khách không tính quá lớn, trên bàn còn đặt chén nước ấm, Cố Úc Diễm nhịn nữ nhân mộc mạc ngồi đối diện mình, có chút không tin vào tai mắt mình.
Đây thật đúng là người nàng và Tần Thanh Miểu đã từng gặp qua trước kia, chính là Vương Vận Như ăn mặc phong tao chanh chua sao?
Ba ngày nghỉ tết đoan ngọ, thế mà Tần Thanh Miểu lại phải đi tiếp khách, vốn hai người muốn về quê thăm ông bà ngoài, Cố Úc Diễm rơi vào đường cùng, chỉ có thể tới trước. Vào nhà ngoại, liền thấy được mẹ Nguyễn Minh Kỳ đang tặng cho ông ba ngoại con cá vừa câu được, hàn huyên vài câu, rất nhanh liền biết được rất nhiều chuyện trong thôn, kể cả chuyện trong nhà Vương Vận Như xuất hiện một người đàn ông trẻ tuổi, Cố Úc Diễm lập tức xác định người đàn ông đó chính là Tần Thanh Dật
Chạng vạng tối Tần Thanh Miểu mới về tới, sau giấc ngủ trưa, Cố Úc Diễm ngồi tong phòng khách nghỉ ngơi trong chốc lát, rồi kiềm nén không được mà chạy ra ngoài, tới trước của nhà Vương Vận Như, cố lấy dũng khí, gõ cửa
Sau đó khiếp sợ nhìn người đàn bà từng vui vẻ uống rượu cờ bạc giờ đây mộc mạc đến như thế.
"Thật ngại quá a, tôi không bán nhà nữa". Vương Vận Như tất nhiên còn nhớ rõ tiêu cô nương này muốn mua nhà của mình, có chút hối lỗi, cười cười, "Thật xin lỗi".
"A... Ân, không sao cả". chợt nhớ lại ngày trước vì muốn tiếp cận Vương Vận Như, nàng và Tần Thanh Miểu đã đóng giả làm người mua nhà, Cố Úc Diễm cũng có chút ngượng ngùng, cười xấu hổ.
"Thật có lỗi". thành thật xin lỗi, không còn ăn mặc diêm dúa, trên mặt cũng không còn một chút son phấn nào, chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản mộc mạc, nhưng bộ dạng Vương Vận Như lúc này, khiến Cố Úc Diễm cảm nhận được, người đàn bà này lúc còn trẻ, hẳn là rất được.
"Thực sự là không sao...". nghe nàng xin lỗi thành thật như thế, ngược lại khiến Cố ÚC Diễm càng thêm bất an, dù sao từ lúc bắt đầu, nàng không hề có ý muốn mua nhà, chỉ có ý đồ tiếp cận người này thôi.
"Mẹ, nhà có khách sao?". cửa sắt bên ngoài bị mở ra, lập tức truyền đến một giọng nam sáng sủa, Cố Úc Diễm vừa nhe thanh âm này, lập tức đứng lên, quay đầu lại.
Lúc này Tần Thanh Dật cũng từ bên ngoài bước vào, thấy Cố Úc Diễm, một tia kinh ngạc thoáng xẹt qua khuôn mặt tuấn dật, "Tại sao cô lại ở đây?"
Thốt ra lời này, rồi lập tức nhìn bốn phía xung quanh, "Thanh Miểu cũng tới sao?'
Lần cuối gặp nhau ít nhất cũng đã một tháng, nam tử này chính là người đưa toàn bộ số cổ phần cho em gái mình, Cố Úc Diễm có chút luống cuống, "Chị... chị ấy có việc, chạng vạng mới đến".
"Nha". gật gật đầu, Tần Thanh Dật phục hồi tinh thần lại, cầm cái chén đặt trên bàn, uống hết nước trong đó.
"Hai người biết nhau sao?", tất nhiên Vương Vận Như có chút kinh ngạc, mắt nhìn con mình, rồi lập tức quay đầu nhìn Cố Úc Diễm, đánh giá một vòng, trong mắt chợt lộ lên vẻ hồ nghi.
"Bạn bè". đáp ngắn gọn, rồi lại rót chén nước, một hơi cạn sạch, Tần Thanh Dật nâng tay lau mồ hôi, "Hôm nay đến thị trấn mua máy điều hòa, có lẽ tối nay sẽ mang đến".
Bị Vương Vận Như xoi mói như vậy, còn cảm giác được hoài nghi cùng cảnh giác đến từ tầm mắt của bà, Cố Úc Diễm càng thêm bất an, cũng may lực chú ý của Vương Vận Như lập tức bị đứa con của mình chiếm hết, "Con đứa nhỏ này, mua điều hòa làm gì, trong nhà cũng không quá nóng"
"Làm sao mà không nóng a, nóng muốn chết". Tần Thanh Dật lại lau mồ hôi, "Hiện giờ chỉ mới tháng sau mà đã nóng thế này, đến tháng bảy tháng tám, nhất định là bị cảm nắng luôn"
"Xài tiền bậy bạ". giống như một người mẹ đang quan tâm con mình, Vương Vận Như trách cứ, thấy Tần Thanh Dật kéo kéo cổ áo sơ mi, lau mô hôi, bộ dáng hận không thể nhét cái quạt vào trong quần áo, thì đứng dậy cầm khăn giấy qua, "Nhìn còn xem, còn một chút hình tượng nào không? Có con gái ở đây đấy".
"Hắc, cô ấy khác". cười cười với mẹ mình, Tần Thanh Dật nhíu mày với Cố Úc Diễm, "Phải vậy không?"
"Ách, phải...". Cố Úc Diễm có thể nhận thức rõ sau câu hỏi của Tần Thanh Dật, anh ta còn cố ý nói không ra tiếng hai chữ "em rể", khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức hồng thấu.
Vương Vận Như không bỏ qua vẻ mặt cười xấu xa của con trai cùng vẻ ngượng ngùng của Cố Úc Diễm, cái nhìn đánh giá Cố Úc Diễm càng ẩn chưa thêm nhiều ý tứ sâu xa, ho nhẹ một tiếng, "Người già rồi a, ai, mẹ về phòng ngủ một lát, hai đưa con cứ tiếp tục trò chuyện đi".
Tần Thanh Dật gật đầu đáp ứng, nhìn mẹ đóng cửa phòng ngủ lại, liền ngồi xuống ghế salon, lấy điếu thuốc kẹp vào môi, "Tại sao lại tìm đến đây?"
"Ách, đây là nơi tôi lớn lên a". Vò đầu, thành thật trả lời, cũng không nói chuyện mình và Tần Thanh Miểu đến đây vì chuyện khác.
"Trùng hợp như vậy sao...". Không...hoài nghi một chút nào, gật gật đầu, Tần Thanh Dật thở ra một ngụm khói, trầm mặc một lát, lại mở miệng, "Thanh Miểu, em ấy có khỏe không?"
"Ân? Ân". Nghĩ nghĩ rồi gật đầu, Cố Úc Diễm nhìn anh ta, "Bất quá, Miểu Miểu rất nhớ anh".
"A...". vừa nghe Cố Úc Diễm nói như vậy, Tần Thanh Dật lập tức nở nụ cười, mặt mũi trở nên nhu hòa rất nhiều, "Ân".
Chạng vạng tối Tần Thanh Miểu mới về tới, sau giấc ngủ trưa, Cố Úc Diễm ngồi tong phòng khách nghỉ ngơi trong chốc lát, rồi kiềm nén không được mà chạy ra ngoài, tới trước của nhà Vương Vận Như, cố lấy dũng khí, gõ cửa
Sau đó khiếp sợ nhìn người đàn bà từng vui vẻ uống rượu cờ bạc giờ đây mộc mạc đến như thế.
"Thật ngại quá a, tôi không bán nhà nữa". Vương Vận Như tất nhiên còn nhớ rõ tiêu cô nương này muốn mua nhà của mình, có chút hối lỗi, cười cười, "Thật xin lỗi".
"A... Ân, không sao cả". chợt nhớ lại ngày trước vì muốn tiếp cận Vương Vận Như, nàng và Tần Thanh Miểu đã đóng giả làm người mua nhà, Cố Úc Diễm cũng có chút ngượng ngùng, cười xấu hổ.
"Thật có lỗi". thành thật xin lỗi, không còn ăn mặc diêm dúa, trên mặt cũng không còn một chút son phấn nào, chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản mộc mạc, nhưng bộ dạng Vương Vận Như lúc này, khiến Cố Úc Diễm cảm nhận được, người đàn bà này lúc còn trẻ, hẳn là rất được.
"Thực sự là không sao...". nghe nàng xin lỗi thành thật như thế, ngược lại khiến Cố ÚC Diễm càng thêm bất an, dù sao từ lúc bắt đầu, nàng không hề có ý muốn mua nhà, chỉ có ý đồ tiếp cận người này thôi.
"Mẹ, nhà có khách sao?". cửa sắt bên ngoài bị mở ra, lập tức truyền đến một giọng nam sáng sủa, Cố Úc Diễm vừa nhe thanh âm này, lập tức đứng lên, quay đầu lại.
Lúc này Tần Thanh Dật cũng từ bên ngoài bước vào, thấy Cố Úc Diễm, một tia kinh ngạc thoáng xẹt qua khuôn mặt tuấn dật, "Tại sao cô lại ở đây?"
Thốt ra lời này, rồi lập tức nhìn bốn phía xung quanh, "Thanh Miểu cũng tới sao?'
Lần cuối gặp nhau ít nhất cũng đã một tháng, nam tử này chính là người đưa toàn bộ số cổ phần cho em gái mình, Cố Úc Diễm có chút luống cuống, "Chị... chị ấy có việc, chạng vạng mới đến".
"Nha". gật gật đầu, Tần Thanh Dật phục hồi tinh thần lại, cầm cái chén đặt trên bàn, uống hết nước trong đó.
"Hai người biết nhau sao?", tất nhiên Vương Vận Như có chút kinh ngạc, mắt nhìn con mình, rồi lập tức quay đầu nhìn Cố Úc Diễm, đánh giá một vòng, trong mắt chợt lộ lên vẻ hồ nghi.
"Bạn bè". đáp ngắn gọn, rồi lại rót chén nước, một hơi cạn sạch, Tần Thanh Dật nâng tay lau mồ hôi, "Hôm nay đến thị trấn mua máy điều hòa, có lẽ tối nay sẽ mang đến".
Bị Vương Vận Như xoi mói như vậy, còn cảm giác được hoài nghi cùng cảnh giác đến từ tầm mắt của bà, Cố Úc Diễm càng thêm bất an, cũng may lực chú ý của Vương Vận Như lập tức bị đứa con của mình chiếm hết, "Con đứa nhỏ này, mua điều hòa làm gì, trong nhà cũng không quá nóng"
"Làm sao mà không nóng a, nóng muốn chết". Tần Thanh Dật lại lau mồ hôi, "Hiện giờ chỉ mới tháng sau mà đã nóng thế này, đến tháng bảy tháng tám, nhất định là bị cảm nắng luôn"
"Xài tiền bậy bạ". giống như một người mẹ đang quan tâm con mình, Vương Vận Như trách cứ, thấy Tần Thanh Dật kéo kéo cổ áo sơ mi, lau mô hôi, bộ dáng hận không thể nhét cái quạt vào trong quần áo, thì đứng dậy cầm khăn giấy qua, "Nhìn còn xem, còn một chút hình tượng nào không? Có con gái ở đây đấy".
"Hắc, cô ấy khác". cười cười với mẹ mình, Tần Thanh Dật nhíu mày với Cố Úc Diễm, "Phải vậy không?"
"Ách, phải...". Cố Úc Diễm có thể nhận thức rõ sau câu hỏi của Tần Thanh Dật, anh ta còn cố ý nói không ra tiếng hai chữ "em rể", khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức hồng thấu.
Vương Vận Như không bỏ qua vẻ mặt cười xấu xa của con trai cùng vẻ ngượng ngùng của Cố Úc Diễm, cái nhìn đánh giá Cố Úc Diễm càng ẩn chưa thêm nhiều ý tứ sâu xa, ho nhẹ một tiếng, "Người già rồi a, ai, mẹ về phòng ngủ một lát, hai đưa con cứ tiếp tục trò chuyện đi".
Tần Thanh Dật gật đầu đáp ứng, nhìn mẹ đóng cửa phòng ngủ lại, liền ngồi xuống ghế salon, lấy điếu thuốc kẹp vào môi, "Tại sao lại tìm đến đây?"
"Ách, đây là nơi tôi lớn lên a". Vò đầu, thành thật trả lời, cũng không nói chuyện mình và Tần Thanh Miểu đến đây vì chuyện khác.
"Trùng hợp như vậy sao...". Không...hoài nghi một chút nào, gật gật đầu, Tần Thanh Dật thở ra một ngụm khói, trầm mặc một lát, lại mở miệng, "Thanh Miểu, em ấy có khỏe không?"
"Ân? Ân". Nghĩ nghĩ rồi gật đầu, Cố Úc Diễm nhìn anh ta, "Bất quá, Miểu Miểu rất nhớ anh".
"A...". vừa nghe Cố Úc Diễm nói như vậy, Tần Thanh Dật lập tức nở nụ cười, mặt mũi trở nên nhu hòa rất nhiều, "Ân".
========================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp