Google.com.vn Đọc truyện Online

1/8/18

Băng tuyết trong ngày hè (Mạc Khinh Ly) - Chương 21 - 30

Đăng bởi Ngân Giang | 1/8/18 | 0 nhận xét

Chương 21

"Em..." Tư Băng không ngờ lúc này chị lại đẩy mình ra, rất muốn giải thích, nhưng nghĩ lại vừa rồi mình quả thực đối với chị đã làm chuyện quá phận. Tư Băng ảo não với những hành động vừa rồi của mình, nhưng mà đã làm rồi, bây giờ dù thế nào cũng không thể vãn hồi những tổn thương mà mình đã gây ra cho chị. Càng nghĩ càng cảm thấy mình quá đáng, tại sao lại có thể đối với chị như vậy ! lại thấy chị căn bản cũng không thèm liếc mắt nhìn mình một cái, càng thêm hối hận.
Lại "ba" một tiếng, Tư Băng tự tát một cái thật mạnh vào mặt mình, chỉ có như vậy mới có thể tạ lỗi với chị.
Sau khi Mộ Tuyết khôi phục tinh thần lại, vừa thẹn vừa giận, Tư Tư cư nhiên lại đối với mình như vậy ! dùng loại ánh mắt "đáng sợ" như vậy nhìn mình, còn....còn.... Mộ Tuyết rốc cuộc cũng không biết mình đang nghĩ gì. Chỉ biết là muốn đẩy Tư Tư ra, bị Tư Tư ôm như vậy cảm thấy thật xấu hổ. Vì thế dùng sức đẩy Tư Tư ra, nhưng mà không ngờ mình dùng quá nhiều sức, Tư Tư cơ hồ ngã sấp xuống.
Mộ Tuyết còn bởi vì chuyện vừa rồi mà xấu hổ, bất chấp nhìn xem biểu tình Tư Băng thế nào, vội vã mặc quần áo, nhưng vì vừa vội là vừa hoảng nên mặc mãi vẫn không xong. Bỗng nhiên nghe một tiếng bạt tai, lập tức quay đầu thấy Tư Băng đang dùng sức tự đánh mặt mình, Mộ Tuyết không còn biết gì vội vã chạy đến bắt lấy tay Tư Băng.
"Tư Tư?" Mộ Tuyết nhìn thấy Tư Băng tràn đầy dấu tay trên mặt, đau lòng tột đỉnh, chỉ biết nhìn chằm chằm gương mặt đầy vết thương kia.
"Chị, em xin lỗi." Tư Băng không dám nhìn thẳng vào hai mắt chị, xấu hổ cúi đầu, nước mắt vô thanh vô tức chảy ra.
"Vì sao lại xin lỗi?" Mộ Tuyết vừa nói vừa đau lòng xoa xoa hai má sưng đỏ của Tư Băng.
"Em... đối với chị làm chuyện quá đáng, không thể tha thứ, em.....em..." Tư Băng lo lắng nhìn sắc mặt chị, hy vọng chị đừng giận mình, đừng không tha thứ cho mình.
"Chị không có giận. Chỉ là...chỉ là cảm thấy thật xấu hổ." Mộ Tuyết không muốn làm cho Tư Băng lo lắng, mặt đỏ nói ra những lời này. Nhanh chóng cúi đầu, không muốn để Tư Băng nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của mình.
"Thật không! Chị không có giận em!" Tư Băng mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn ánh mắt của chị, muốn từ trong ánh mắt của chị tìm câu trả lời khẳng định, nhưng mà chị lại cúi đầu. Khi sắp nhụt chí thì thấy chị gật đầu. Vui vẻ đến không biết làm gì thì phải, chỉ muốn đem chị ôm vào trong ngực, vĩnh viễn không buông ra, nhưng mà lại bị chị một lần nữa đẩy ra.
"Chị?" Không biết làm sao, không biết mình phạm sai lầm gì nữa rồi.
"Còn không ôm đủ sao? Chị muốn thay đồ, em mau đi ra đi." Mộ Tuyết hơi giận nói, không ngờ Tư Tư thay đổi nhanh như vậy, vừa rồi còn một bộ dáng uỷ khuất, hiện tại cư nhiên lại muốn ôm mình.
"Chị, chị vẫn còn muốn ra ngoài sao?" Tư Băng thật cẩn thận hỏi, sợ chị bởi vì chuyện vừa rồi mà vẫn còn giận, dù sao thái độ của mình vừa rồi cũng thật ác liệt. Chính là không ngờ câu trả lời của chị là khẳng định.
"Uh" Mộ Tuyết mặc đồ vào, nên không thấy được khi Tư Băng nghe mình trả lời "Uh" thì vô cùng kinh ngạc lẫn đau xót. Tư Băng không ngờ chị bây giờ vẫn còn muốn cùng Phùng Mãnh đi chơi, chẳng lẽ những chuyện xảy ra vừa rồi tất cả đều là giả sao?
"Tư Tư, em làm sao vậy?" Mộ Tuyết thay đồ xong nhìn thấy Tư Tư vẫn không nhúc nhích ngơ ngác đứng trước mặt mình, nghi hoặc vạn phần.
"Chị vẫn là không chịu tha thứ cho em phải không? Cho nên muốn nhanh rời khỏi nơi này, không muốn nhìn thấy em! Muốn cùng Phùng Mãnh đi chơi, không trở về nữa! " Tư Băng tuyệt vọng nói.
"Ngốc, chị xuống lầu lấy đồ, túi của chị vẫn còn trên xe hắn." Mộ Tuyết gõ nhẹ vào đầu Tư Băng, cười nói.
"Em và chị cùng đi !" Tư Băng lo lắng chị đi một mình.
"Bộ dạng em như thế này sao ra ngoài gặp người khác được." Mộ Tuyết sờ mặt Tư Băng.
Tư Băng lúc này mới nhớ mặt mình bây giờ chắc đã đỏ lắm rồi, nhưng mà để chị một mình đi xuống thì không khỏi lo lắng, cái tên họ Phùng kia không phải người tốt. Chị đã nói cùng hắn đi ra ngoài, bây giờ lại không đi, nói không chừng hắn sẽ làm chuyện gì quá đáng, huống hồ mình và hắn lại còn đang kết thù.
"Mặc kệ, em phải đi, em không yên tâm !" Tư Băng kiên quyết nói.
Mộ Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu, bất quá trong lòng lại vô cùng ngọt ngào. Tư Tư vì mình mà không để ý đến hình tượng, Tư Tư thật sự quan tâm mình! Mộ Tuyết vui vẻ nghĩ, bất quá như vậy cũng tốt, làm cho Phùng Mãnh thấy bộ dáng Tư Tư xấu vậy sẽ không chú ý đến Tư Tư nữa. Thì ra Mộ Tuyết đã sớm biết Phùng Mãnh không có ý tốt đối với Tư Băng.
"Được rồi, nhưng không được kích động nha." Mộ Tuyết không quên dặn Tư Băng, cũng không muốn Tư Băng bởi vì mình mà xảy ra xung đột với Phùng Mãnh, dẫn đến bị thương thì không tốt.
"Em sẽ cố !" Nếu hắn làm chuyện gì quá đáng, nhất định sẽ cho hắn biết mặt, đai đen TaeKwondo của mình không phải dễ chọc. Tư Băng căm giận nghĩ.
"Thật hết cách với em." Mộ Tuyết xoa xoa vẻ mặt đang rất nghiêm túc của Tư Băng, kéo tay Tư Băng xuống lầu.
--------------------------------------------------------

Chương 22

"Chẳng lẽ Hạ tổng cũng muốn cùng chúng tôi đi chơi ah?" Phùng Mãnh thấy Tư Băng cùng với chị xuống lầu, không có ý tốt nói.
"Không có hứng thú !" Tư Băng không khách khí phản bác nói.
"Vậy là tốt rồi !" Phùng Mãnh nhếch mép cười.
"Thật ngại quá, tôi cảm thấy không khoẻ, không thể đi với anh được. Xin lỗi đã để anh đợi lâu như vậy." Mộ Tuyết nhanh chóng nói chen vào, ngăn cản hai người đang có vẻ bắt đầu khẩu chiến.
"Cái gì?" Phùng Mãnh giật mình đến nỗi thốt ra tiếng, nhìn thấy sắc mặt Mộ Tuyết còn tốt hơn lúc nãy đi với mình, đỏ rực hồng thuận nào giống như có gì không khoẻ, rõ ràng là nói dối. Nhìn lại thì thấy vẻ mặt cười đắc ý của Tư Băng, rõ ràng là đang chê cười mình. Phùng Mãnh nhất thời nổi trận lôi đình.
"Hạ Tư Băng, nhất định là do cô giở trò ! Đúng không ! cả ngày làm một dáng vẻ thánh nữ, thanh cao gì chứ ! Cô cho cô là ai, nhiều lần làm hỏng chuyện tốt của tôi...." Phùng Mãnh kích động muốn xông lên đánh người.
"Ba" một tiếng, một bàn tay đánh vào mặt Phùng Mãnh, ngăn trở Phùng Mãnh đang hồ lôn loạn ngữ.
"Chị?" Vốn đang muốn xem Phùng Mãnh rốt cuộc sẽ càn quấy như thế nào, Tư Băng cũng bị tình huống đột nhiên này làm bất ngờ. Chỉ trong tối hôm nay mà chị đã hai lần đánh người, tính tình chị gần đây đúng là có biến hoá không nhỏ rồi.
"Không được nói Tư Tư như vậy! Anh lập tức đi cho tôi, tôi không muốn thấy anh nữa !" Mộ Tuyết tức giận nhìn Phùng Mãnh. Ai cho phép hắn nói như vậy với với Tư Tư, không ai được đối với Tư Tư hô to gọi nhỏ, không thích người khác đối với Tư Tư như vậy, tên Phùng Mãnh này thật đáng ghét !
"Cô!" Phùng Mãnh không ngờ Mộ Tuyết ôn nhu dịu dàng như vậy lại có thể tát mình, nhất thời sửng sờ tại chỗ.
"Các cô khinh người quá đáng, hôm nay dù thế nào tôi cũng phải giáo huấn các người một chút mới được !" Phùng Mãnh đâu cam chịu loại đãi ngộ này, phẫn nộ làm cho hắn không còn giữ được phong độ thân sĩ, muốn đáp lễ Mộ Tuyết một bại tai lại.
"Dừng tay, đối với phụ nữ mà cũng ra tay, anh có phải đàn ông không ! " Tư Băng đúng lúc bắt lấy cổ tay Phùng Mãnh, khinh thường nói.
"Hôm nay tôi không làm gì mới không phải đàn ông !" Phùng Mãnh vùng khỏi tay Tư Băng, nâng tay ra quyền định đánh Tư Băng, chính là không nghĩ tới Tư Băng dễ dàng bắt được.
"Quên nói cho anh biết, tôi có đai đen TaeKwonDo, nếu không sợ chết thì cứ tới đây !" Tư Băng nắm lấy nắm đấm của Phùng Mạnh vừa kéo vừa đẩy ra, Phùng Mãnh đứng không vững lui ra phía sau hai bước. Phùng Mãnh đang nổi nóng nên làm sao còn quản được này nọ, chỉ biết đánh về phía Tư Băng, Tư Băng nghiêng người tránh tập kích của đối phương, quay người một cước đá vào mông Phùng Mãnh, theo quán tính, Phùng Mãnh bị ngã sấp xuống đất, nửa ngày cũng không đứng dậy nổi.
"Tư Tư, em không sao chứ?" Mộ Tuyết đứng một bên xem màn này, lo lắng cho Tư Tư suốt, may mắn Tư Tư không có chuyện gì.
"Phùng Mãnh, sau này không được đến đây gây rối tôi và chị tôi nữa, nếu không sẽ không giống hôm nay đơn giản như vậy." Nói xong kéo chị vào nhà, bỏ lại Phùng Mãnh vẫn còn đang quỳ rạp trên mặt đất.
"Đáng giận, hãy chờ xem !" Phùng Mãnh một quyền đánh xuống đất, oán hận nghĩ.
"Tư Tư không bị thương phải không?" Mộ Tuyết vừa vào nhà liền tỉ mỉ kiểm tra toàn thân Tư Băng một lần, còn không yên tâm vẫn phải hỏi Tư Băng.
"Đương nhiên không có sao! Chị không cần lo lắng, em là đai đen mà, họ Phùng kia còn không chịu nổi một cước của em đâu." Tư Băng tự hào lẫn khinh thường nói. Ngẫm lại vừa rồi bộ dáng Phùng Mãnh ngã trên mặt đất không đứng dậy nổi, Tư Băng liền cảm thấy buồn cười.
"Vậy là tốt rồi, Tư Tư vừa rồi thật dũng cảm." Mộ Tuyết thế này mới yên tâm.
"Nhưng mà, chị vừa rồi làm cho em thật hoảng sợ nha...." Tư Băng nhớ đến cảnh chị đột nhiên tát Phùng Mãnh mà thật giật mình, không ngờ chị bình thường nhu thuận vậy mà có thể tát người khác, lại nhớ bản thân mình cũng từng bị chị tát qua, nên nhanh chóng im miệng, sợ chị lại giận.
"Sao?" Mộ Tuyết vẫn còn mờ mịt.
"Không có gì ! ha...ha..." Tư Băng cười trừ, muốn cho qua vụ này.
"Tư Tư!" Có mùi nguy hiểm rồi, hình như chị đã nổi giận.
"Chuyện là...em thấy chị bình thường hiền lành, tối nay lại hai lần tát người, thật sự làm cho người ta giật mình. Nhưng mà Phùng Mãnh quả thật quá đáng, đánh hắn là đúng, nhưng em vẫn cảm thấy chị...." Tư Băng nhìn thấy ánh mắt uy hiếp của chị nên đành phải nói ra, nhưng vẫn phải thừa nhận, lúc chị giận lên thật đáng sợ, mặt mình đến giờ vẫn còn sưng đỏ chính là bằng chứng chính xác nhất đây. Cho nên không muốn lại chọc chị giận nữa, bằng không mình ngày mai làm sao có thể ra đường gặp người ta. Vừa nói vừa vụng trộm xem sắc mặt chị, hy vọng chị không vì lời nói của mình mà nổi nóng.
Thôi xong rồi ! Tư Băng thấy chị bắt đầu nâng tay phải lên thì trong lòng hét trước ba chữ này. Theo bản năng lui về phía sau, hy vọng có thể tránh "ma trảo" của chị.
"Tư Tư rất sợ chị sao? đã muốn chán ghét chị rồi? " Nhìn thấy Tư Băng lui về sau, Mộ Tuyết ai oán hỏi.
"Sao lại có thể !" Tư Băng vội vã phản bác, đồng thời không còn lui về phía sau nữa, nhận mệnh nhắm mắt lại, bộ dáng tuỳ chị xử trí.
"Uhm?" Mặt đang sưng đỏ đột nhiên bị một mảnh mềm mại bao trùm, Tư Băng không khỏi thốt lên. Mở mắt ra liền thấy chị đang đau lòng nhìn mình, chính xác là đang nhìn mặt mình, trong mắt tràn ngập nhu tình cùng tự trách.
"Đau không?" Mộ Tuyết nhì mặt đỏ ửng của đối phương đau lòng hỏi.
Tư Băng bị sự biến hoá đột nhiên của chị làm cho hoa mắt, theo bản năng gật đầu, lại vội vàng lắc đầu. Không đau mới lạ, nhưng không muốn làm cho chị tự trách.
"Xì!" Mộ Tuyết thấy bộ dáng ngốc của Tư Băng lúc gật đầu lúc lắc đầu, không khỏi cười ra tiếng, "Đứa ngốc, rốt cuộc là có đau hay không? Không cho nói dối !" 
"Có một chút... không phải rất đau" Tư Băng nhẹ nhàng trả lời.
"Chị xin lỗi." Mộ Tuyết biết Tư Băng băn khoăn cảm thụ của mình, thật cảm động. Khẽ vuốt hai má hồng hồng của Tư Băng.
"Không sao cả ! Dùng đá lạnh chườm là hết ah." Tư Băng trấn an chị. Nhưng do đang cảm nhận lòng bản tay mềm mại của chị, thấy chị đang chăm chú nhìn mặt mình, dựa vào lại gần như vậy, Tư Băng cảm giác được hô hấp của mình có chút dồn dập.
"Ngốc!" Mộ Tuyết cảm nhận được ánh mắt cực nóng của Tư Tư, ngẩng đầu liền thấy Tư Tư đang nhìn chằm chằm mình, làm Mộ Tuyết nhớ tới ánh mắt Tư Tư nhìn mình trong phòng tắm lúc nãy, cũng nhớ đến chuyện Tư Tư làm với mình trong phòng tắm, đột nhiên thấy xấu hổ. "Ba" một tiếng đánh vào mặt Tư Băng nhưng hầu như không dùng sức gì cả.
"Đau" Thấy chị đột nhiên tập kích, Tư Băng phản xạ có điều kiện kêu lên.
"Xứng đáng !" Mộ Tuyết thật không khách khí đáp lại. Sau đó đột nhiên nhón chân rất nhanh hôn hai má Tư Băng, rồi nhanh chóng xoay người chạy đi lấy đá. Phải nhanh làm tan bầm trên mặt Tư Băng, nếu không ngày mai làm sao gặp người ta, biết vậy lúc nãy đừng dùng quá nhiều sức là tốt rồi. Mộ Tuyết một bên lấy đá một bên hối hận tự trách mình.
Bên này Tư Băng vì cử chỉ đột nhiên của chị mà ngây dại, sờ sờ nơi vừa bị hôn, "Chị gần đây đúng là thay đổi thất thường, một hồi vui vẻ một hồi tức giận, nhưng chị như vậy lại rất dễ thương nha." Tư Băng phục hồi tinh thần lại miên man suy nghĩ.
"Phát ngốc gì nữa thế ! mau tới đây chườm đá !" Mộ Tuyết đem đá tới thì thấy Tư Băng đang ngây ngô cười.
"Dạ !"  Tư Băng ngoan ngoãn ngồi xuống sopha, đưa mặt mình đến trước mặt chị, Mộ Tuyết thật tự nhiên đặt đầu Tư Băng lên đùi mình, bắt đầu chườm đá. Tư Băng nằm trên đùi chị, một bộ dáng thật hưởng thụ chị chườm đá cho mình. Mộ Tuyết nhìn thấy Tư Băng cười cười biểu lộ cảm giác thoả mãn, tuy nhiên không duy trì được lâu thì không còn như vậy nữa. 
" Đừng có cử động" Mộ Tuyết khiển trách.
------------------
Lời của tác giả: Chương 20 bị khoá, muốn sửa nhưng không biết làm thế nào, đành phải bị mất một phần nội dung, làm cho số lượng từ ít, mong các bạn thông cảm. Sau này tôi sẽ chú ý !....
-------------------------------------------

Chương 23

"Tư Tư...." Mộ Tuyết muốn nói lại thôi.
"Làm sao vậy?" Tư Băng thoải mái nằm trên đùi chị đến buồn ngủ, nhưng vẫn nghe được chị đang kêu mình.
"Không có gì, Tư Tư khi nào rảnh, chúng ta đi du lịch đi?" Kỳ thật Mộ Tuyết muốn hỏi Tư Băng rốt cuộc là đối với mình như thế nào, là đối với mình quan hệ gì. Với lại giữa mình và Bạch Nhược Y rốt cuộc ai quan trọng hơn. Chính là Mộ Tuyết sợ mình sẽ khiến cho Tư Băng phiền não, dù sao Tư Tư ở bên cạnh mình, chỉ cần Tư Tư có thể giống như bây giờ đối với mình tốt là đã thỏa mãn.
"Được, gần đây vừa giải quyết xong một dự án lớn, cũng nên nghỉ ngơi thoải mái, rủ Nhược Y và Tiểu Hi đi chung nữa, nhất định sẽ rất thú vị !" Tư Băng nghĩ đến Nhược Y đã giúp mình một đại ân, thuận tiện tác hợp cô ấy và Tiểu Hi để đáp tạ Nhược Y, vẫn cảm thấy Tiểu Y và Nhược Y rất xứng đôi. Vì thế đưa ra đề nghị bốn người cùng đi.
"Chị thấy thế nào?" Tư Băng hỏi ý kiến chị.
"Được." Mộ Tuyết thất vọng trả lời. Quả nhiên vẫn không quên Bạch Nhược Y, Tư Tư, chị nên đối mặt với cô ấy như thế nào đây? Mộ Tuyết âm thầm chua xót. Chính là Tư Băng đang buồn ngủ nên cũng không chú ý đến ngữ khí của chị, còn vì có thể tìm cơ hội hợp tác cho hai người mà âm thầm vui vẻ.
"Tư Tư, trở về phòng ngủ đi." Mộ Tuyết nhìn thấy bộ dáng Tư Băng buồn ngủ nên nhắc nhở.
"Được !" Tư Băng ngồi dậy nhưng vẫn ngồi tại chỗ ngủ gà ngủ gật, không có ý muốn đứng lên. Mộ Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu, đành phải kéo Tư Băng về phòng.
"Ủa ? Chị đi đâu vậy?" Tư Băng thấy chị đem mình về phòng xong lại muốn rời khỏi, kỳ quái hỏi.
"Ngốc, đương nhiên về phòng chị rồi !" Mộ Tuyết giận nói.
"Chị...chị không cùng em ngủ sao?" Tư Băng lại cảm thấy kỳ lạ.
"Em ! Chị trở về phòng, em ngoan ngoãn ngủ đi !" Nói xong Mộ Tuyết cũng không quay đầu lại bước đi, bỏ lại Tư Băng một mình đứng đó than thầm : "Em cũng không phải sắc lang, thật là, không phải là sợ chị thấy ác mộng sao !" Nói thầm xong nằm xuống chỉ chốc lát liền tiến vào mộng đẹp.
Bên này Mộ Tuyết về phòng mình liền nằm lên giường sinh hờn dỗi "Đứa ngốc này, luôn không suy nghĩ, lúc nào cũng làm cho người ta thẹn thùng." Mộ Tuyết căm giận nghĩ. Hai người đều đã chứng minh lời người nói vô tâm người nghe hữu ý.
Hôm sau Tư Băng thức dậy xuống lầu đã nghe được một cỗ mùi thơm, "Thơm thật ! Chị làm gì mà thơm vậy ?" Tư Băng hưng phấn hướng nhà bếp hô lên. Lại không thấy tiếng trả lời, kỳ quái, chị làm gì mà không để ý đến mình vậy. Bất đắc dĩ đành phải đứng dậy đi đến nhà bếp, muốn xem chị làm gì, vừa đúng lúc đụng phải Mộ Tuyết đang bưng thức ăn đi ra.
"Tránh ra nào !" Mộ Tuyết cũng không buồn liếc Tư Băng một cái.
"Dạ !" Tư Băng nghĩ không biết chị lại làm sao nữa, tuy nhiên vẫn ngoan ngoãn tránh đường, lui về phía sau một bước, nhìn chị bận rộn. Muốn tiến lên giúp đỡ nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ chị lại giận. Đành phải giống cái khúc gỗ đứng đó không nhúc nhích. Mộ Tuyết chuẩn bị xong bữa sáng quay đầu lại nhìn thấy Tư Băng dáng vẻ kinh sợ đứng trước cửa nhà bếp dùng ánh mắt vô tội nhìn mình mà cảm thấy thật buồn cười. Không khỏi khẽ cười ra tiếng, lại nghĩ đến mình vẫn còn đang giận Tư Băng thì sao có thể cười được, nhanh chóng che miệng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tư Băng.
"Còn không mau đến ăn sáng, muốn muộn rồi kìa ! " Nhắc nhở người vẫn còn đang ngây ngốc đứng đó.
"Chị không có giận em phải không?" Tư Băng lo lắng hỏi chị.
"Chị sao lại giận ! " Mộ Tuyết không thừa nhận.
"Chị vừa rồi rõ ràng có vẻ không vui, em làm gì không đúng sao ?" Tư Băng phản bác chị đang nói dối.
"Nói không giận là không giận, có phải muốn chị giận không?" Mộ Tuyết uy hiếp nói. Quả nhiên hiệu quả !
"Được được, chị không giận là tốt rồi, là em nghĩ nhiều, là em không tốt !" Tư Băng vội vã thừa nhận sai lầm, miễn chị không giận là được.
Kỳ thật Mộ Tuyết cũng không biết bản thân mình rốt cuộc là làm sao, nhìn thấy Tư Tư thì muốn phát hỏa, chính mình cũng kiềm chế không được. Tư Tư đối với mình rất tốt, còn mình lại thường nổi giận với Tư Tư, vậy mà Tư Tư cũng không giận, còn ngược lại an ủi mình, dễ dàng tha thứ cho dù mình cố tình gây sự nữa. Mộ Tuyết càng nghĩ càng cảm thấy mình quá đáng.
"Chị...chị xin lỗi, chị không phải cố ý." Mộ Tuyết cúi đầu giải thích với Tư Băng, hy vọng Tư Băng không vì chuyện này mà giận.
"Chị, vì sao lại xin lỗi?" Tư Băng không hiểu ra sao, vừa mới còn phát hỏa với mình, giờ lại hướng mình nói xin lỗi, thật sự là khó hiểu mà.
"Vừa rồi chị không phải cố ý nổi nóng với Tư Tư, chị cũng không muốn vậy, vì vậy, Tư Tư đừng giận hoặc chán ghét chị, được không?" Mộ Tuyết giải thích.
Tư Băng nghe chị giải thích, dừng ăn lại, nhìn chị đang cúi thấp đầu, nhíu mày. Đứng dậy, đi đến phía sau chị, cúi người ôm lấy chị, tựa đầu đặt trên vai chị, nhẹ nhàng ma sát khuôn mặt chị, nhẹ nhàng nói, "Vừa rồi chị thật dễ thương !"
"Sao?" Mộ Tuyết vốn đang tự trách lại nghe Tư Băng nói vậy thì không hiểu gì cả.
"Lúc chị giận rất dễ thương, ch không cần che giấu cảm xúc của mình trước mặt Tư Tư, muốn nổi nóng thì nổi nóng, muốn khóc thì khóc, muốn làm nũng thì làm nũng, muốn như thế nào đều có thể. Như vậy chị mới có thể thật sự cần Tư Tư, như vậy chị mới là người chị mà Tư Tư thích nhất, như vậy em mới có thể biết chị đang vui buồn hay giận dỗi, như vậy mới là chị chân thật nhất, vậy em làm sao mà có thể giận được ! " Tư Băng bên tai Mộ Tuyết nhu tình vạn phần nói ra những lời này.
"Tư Tư! " Mộ Tuyết không ngờ Tư Tư sẽ đối với việc cố tình gây sự của mình mà ôn nhu như vậy, thật cảm động. Xoay người ôm lấy Tư Băng, vui vẻ khóc lên, "Tư Tư tốt nhất...."
"Được rồi, được rồi, chị đừng khóc. Áo của em đều bị nước mắt của chị làm dơ rồi nè, lát nữa em còn phải đi thay áo, thật sự là sẽ trễ giờ." Tư Băng biết chị là vì vui nên mới khóc, nhưng mà vẫn phải ngăn lại, khóc nhiều sẽ đau đầu, vì thế trêu ghẹo nói. Tuy nhiên lại có tác dụng, chị nghe lời không khóc nữa, buông Tư Băng ra.
"Ai u, eo của em !" Tư Băng cúi người ôm chị trong thời gian dài nên eo đều mỏi cả.
"Đáng đời ! Ai kêu em chọc chị khóc !" Mộ Tuyết vừa nói vừa không quên xoa eo Tư Tư, "Có sao không?"
"Đỡ hơn nhiều rồi, em phải đi làm rồi, bằng không sẽ bị muộn !" Tư Băng thấy chị không có việc gì, vội vàng rời khỏi nhà.
"Uh, đi đường cẩn thận !" Mộ Tuyết đưa Tư Băng đến cửa dặn dò nói.
--------------------------------------

Chương 24

"Tiểu Hi" Tư Băng gián đoạn Tiểu Hi đang báo cáo lịch trình với mình.
"Hạ tổng, có gì không đúng sao?" Tiểu Hi nghĩ báo cáo của mình chắc có vấn đề gì, khó hiểu hỏi.
"Tình huống như thế nào thì một người sẽ nổi nóng với cô vậy ?" Tư Băng nói ra vấn đề phức tạp của mình, hy vọng Tiểu Hi có thể giúp mình giải quyết, quên rằng việc này không hề thuộc phạm vi công tác của Tiểu Hi.
"Đương nhiên là chị đã làm chuyện gì đó khiến đối phương tức giận." Tiểu Hi đối với câu hỏi bất ngờ của Tư Băng cũng không cảm thấy kỳ lạ, rất tự nhiên trả lời.
"Kỳ lạ ở chỗ cô cũng không làm gì khiến đối phương tức giận nha." Tư Băng buồn rầu nói.
"Có lẽ chị đã làm nhưng ngay cả bản thân cũng không nhận ra." Tiểu Hi tiếp tục phân tích.
"Nhưng mình thật sự không có làm chuyện gì khiến chị tức giận mà !" Tư Băng lẩm bẩm, đã quên Tiểu Hi vẫn còn đứng đối diện.
Thì ra là Mộ Tuyết nổi nóng với Tư Băng, trách không được Tư Băng lại có bộ dáng lo được lo mất như vậy, cũng không nghe mình báo cáo gì. Tiểu Hi cuối cùng đã hiểu rõ vấn đề.
"Chị hãy cẩn thận suy nghĩ lại, có phải đã làm cho Mộ Tuyết giận rồi nhưng lại không nhớ, hoặc là có thể trực tiếp hỏi cô ấy xem sao." Tiểu Hi thân thiết nhắc nhở.
"Sao cô biết tôi chọc giận chị?" Tư Băng tỏ vẻ giật mình, mình rõ ràng không có nói người giận là chị mà.
"Là chị vừa rồi tự mình nói đó nha !" Tiểu Hi phản bác.
"A ! ha ha, tôi đã nói ah, vậy Tiểu Hi giúp đỡ một chút, tôi nên làm gì bây giờ? Hỏi chị mà chị không thừa nhận là đã giận."
"Không thừa nhận? chẳng lẽ là ngượng ngùng nói ra miệng?" Tiểu Hi phân tích.
"Ngượng ngùng? Có cái gì ngượng ngùng?" Tư Băng tiếp tục mờ mịt.
"Vậy Mộ Tuyết sau khi nổi nóng xong thì có phản ứng gì?" Tiểu Hi hỏi.
"Nổi nóng xong thì có phản ứng gì?" Tư Băng cẩn thận nhớ lại chuyện sáng nay, "Đúng rồi, nổi nóng xong thì rất hối hận, còn xin lỗi, sợ tôi giận, tôi làm sao có thể giận được."
"Nổi nóng xong thì lập tức xin lỗi? Như vậy, chẳng lẽ là đang sợ hãi điều gì? Không có cảm giác an toàn?" Tiểu Hi tiếp tục phân tích.
"Sợ hãi ! Không cảm giác an toàn !" Tư Băng ngạc nhiên.
"Đúng vậy, khi con gái sợ hãi hoặc không có cảm giác an toàn thì sẽ vô duyên vô cớ nổi giận, hoặc mong muốn được an ủi." Tiểu Hi giải thích.
"Không có cảm giác an toàn sao? Chị đang sợ cái gì?" Tư Băng buồn rầu nghĩ, đắm chìm trong vấn đề của mình, quên luôn cả Tiểu Hi.
Tiểu Hi nhìn thấy dáng vẻ Tư Băng như vậy biết Tư Băng nhất định đang suy nghĩ sự tình, nhẹ nhàng đóng cửa lại lui ra ngoài. Dù sao gần đây công ty cũng không có chuyện gì quan trọng, Tư Băng phân tâm một chút cũng không sao.

"Tư Tư về rồi ah." Mộ Tuyết trong nhà bếp nghe được tiếng mở cửa nên nói, "Đợi chút nữa sẽ có ăn ngay." Nhưng không nghe tiếng trả lời. Cuối cùng sau khi dọn xong một bàn thức ăn, cũng không thấy bóng dáng Tư Băng.
"Tư Tư?" Mộ Tuyết đứng dưới cầu thang kêu Tư Băng, vẫn không nghe tiếng đáp lại, không khỏi có chút sợ hãi.
"Tư Tư, là em phải không?" Mộ Tuyết tiếp tục kêu tên Tư Băng, chắc không phải người xấu vào nhà chứ, khu này xưa nay rất an toàn mà.
"Tư Tư, đừng làm chị sợ !" Mộ Tuyết rõ ràng đã rất sợ hãi. Lại vẫn không nghe tiếng trả lời. Đành phải cố gắng can đảm bước lên lầu. Trong lòng run sợ đi đến trước cửa phòng Tư Băng, lại chậm chạp không dám mở cửa, trong phòng lại có tiếng động, cũng không xác định có phải Tư Băng hay không, bởi vì Tư Băng mỗi lần về nhà đều kêu mình, không giống hiện tại doạ mình như vậy.
Tay Mộ Tuyết cầm nắm cửa, ngay tại lúc đang do dự không dám mở thì cửa đột nhiên mở ra. Trước  mắt xuất hiện không phải Tư Băng thì là ai, Mộ Tuyết giật mình đứng đó, vẫn không nhúc nhích, nước mắt vô thanh vô tức chảy xuống.
Tư Băng vừa mở cửa thì thấy chị đang đứng trước mặt mình, nhất thời sửng sờ tại chỗ, vừa định nói chuyện thì lại thấy chị khóc.
"Chị? Chị làm sao vậy?" Tư Băng khó hiểu hỏi.
"Em...vì sao về nhà mà không lên tiếng? Chị ... chị tưởng là người xấu, vì sao....không để ý đến chị? Chị gọi em nhiều lần như vậy, vì sao không trả lời? Chị...chị rất sợ..." Mộ Tuyết vừa khóc vừa khẽ đánh vào người Tư Băng, nói lên nỗi sợ hãi của mình.
"Em xin lỗi, em xin lỗi" Tư Băng ôm lấy chị đang rơi lệ, đau lòng giải thích, "Em cùng Tiểu Y đi uống cà phê, nào ngờ bị cà phê đổ lên người, trong cà phê có đường, sợ có kiến, cho nên Tiểu Y kêu em về nhà thì lập tức đi tắm và giặt quần áo, cho nên em mới vội làm mà quên mất nói với chị, em xin lỗi !" Tư Băng vốn định giải thích rõ ràng, nhưng không ngờ lại phản tác dụng.
Vốn bởi vì Tư Băng giải thích đã làm Mộ Tuyết dịu bớt, nhưng sau khi từ miệng Tư Băng toàn là Tiểu Y, Tiểu Y thì càng thêm tức giận và uỷ khuất, mạnh mẽ đẩy Tư Băng ra.
"Lại là Bạch Nhược Y ! Chị trong mắt em rốt cuộc là cái gì ? Chị giả vờ như cái gì cũng không biết, chỉ cần Tư Tư có thể ở bên chị, quan tâm chị giống như trước là được rồi. Nhưng tại sao ngay đến về nhà cũng không chào hỏi !" Mộ Tuyết rốt cuộc nói ra vấn đề phức tạp trong lòng bấy lâu nay.
"Chị ! Không phải như thế, không phải như thế ! Em không phải không muốn cùng chị chào hỏi, chỉ là Tiểu Y nói nếu xử lý trễ sẽ...." Tư Băng vẫn chưa chú ý đến trọng điểm, càng nói càng rối.
"Tốt lắm, chị đã hiểu, em chọn Bạch Nhược Y phải không ! Chị sẽ đi, chị sẽ không làm cho Tư Tư thêm phức tạp !" Mộ Tuyết hành động theo cảm tính.
"Chị ! Em và Tiểu Y không có gì, chúng em chỉ là bạn tốt, thật sự !" Tư Băng rốt cuộc đã hiểu được ý của chị.
"Tư Tư không cần an ủi chị, chị không sao !" Mộ Tuyết vẫn nghĩ mình nhất sương tình nguyện.
"Thật sự, chị, em và Tiểu Y thật sự chỉ là bạn. Trước kia chúng em đúng là yêu nhau nhưng hiện tại chỉ còn là bạn. Chị hãy tin em, em hiện tại chỉ yêu chị, thật sự yêu chị, hiện tại là vậy, sau này cũng vậy, vĩnh viễn đều vậy ! " Tư Băng sốt ruột kéo Mộ Tuyết đang muốn chạy đi ôm vào ngực, chính thức nói lời yêu Mộ Tuyết.
Mộ Tuyết vốn muốn chạy đi nhưng sau khi nghe lời nói của Tư Băng thì đứng sững tại chỗ, mặc cho Tư Băng điên cuồng ôm mình trong ngực. Tư Tư nói yêu mình, vừa rồi Tư Tư nói yêu mình. Trong đầu Mộ Tuyết hiện tại đều là những lời này.
"Chị hãy tin em, em thật sự chỉ yêu một mình chị." Tư Băng không ngừng giải thích để biểu đạt tình cảm của mình.
"Tư Tư vừa rồi nói đều là thật? Nhưng vì sao lại cùng Bạch Nhược Y ôm nhau?" Mộ Tuyết nhớ lại tình cảnh trong công ty mà đã làm mình đau lòng.
"Ôm nhau ? Khi nào? " Tư Băng ngơ ngác.
"Ở công ty, chính là ngày mà chị đi cùng với Phùng Mãnh đó."
"Đó là bởi vì Tiểu Y giúp em nhận ra tình cảm của mình đối với chị, lúc ấy em kích động nên ôm Tiểu Y để cảm tạ, cho nên mới như vậy." Tư Băng giải thích.
"Tỏ vẻ cảm tạ mà phải ôm người ta sao !" Mộ Tuyết tuy rằng biết mình đã hiểu lầm Tư Tư, nhưng nghĩ đến Tư Tư ôm người khác thì thấy khó chịu, phải phạt mới được.
"Chuyện đó... là do em quá kích động, cho nên mới vậy, em cam đoan từ nay về sau sẽ không xảy ra chuyện này nữa." Tư Băng vội vàng cam đoan.
"Xuống lầu ăn cơm ! Chị đói bụng !" Mộ Tuyết xoay người đi xuống lầu, bỏ lại Tư Băng với vẻ mặt kinh ngạc đứng đó.
Nữ nhân thay đổi quả thật nhanh như lật sách, Tư Băng nhìn bóng dáng chị mà nghĩ.
"Còn không mau xuống lầu !"
"Dạ ! Em đến đây !" Tư Băng bất đắc dĩ thở dài, ngoan ngoãn xuống lầu dùng cơm.
---------------------------------------

Chương 25

"Đúng rồi, chị muốn đi đâu? Em gần đây vừa đúng lúc có thời gian." Tư Băng vừa hưởng thụ mỹ vị do chị làm vừa hỏi.
"Tư Tư có thời gian thì tốt quá, để chị nghĩ xem. Đi Nhật thì sao? Có xa quá không? Truyện tranh của Nhật rất nổi tiếng, chị muốn đi xem thử, vừa lúc có thể học tập. Chị trước kia vẽ truyện tranh đều dành cho trẻ em xem, hiện tại chị muốn thay đổi, vẽ truyện tranh cho nhiều đối tượng có thể xem được." Mộ Tuyết nói ra ý nghĩ của mình.
"Tốt lắm, vừa đúng nhất cử lưỡng tiện, có thể ngắm cảnh du lịch vừa có thể học tập. Chị hẳn là nên thay đổi phong cách, em thật chờ mong nha, truyện tranh trước kia chỉ toàn cho trẻ em ngây thơ xem, em rốt cuộc có thể thay đổi khẩu vị !" Tư Băng hưng phấn nói.

Kỳ thật, Tư Băng rất ủng hộ việc chị tiếp tục vẽ truyện tranh, bởi vì nàng là fan trung thành của chị, bất quá một người hai mươi mấy tuổi đầu mà xem truyện tranh chỉ dành cho trẻ em thì có vẻ rất kỳ quái. Tuy rằng Tư Băng ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng thì lại không vui, ai kêu tác giả là người chị mà mình yêu nhất chứ. Có điều hiện tại chị không còn là người mang tâm trí của đứa trẻ nữa, tự nhiên phải có trải nghiệm mới.
"Tư Tư cho rằng truyện tranh trước kia của chị rất ngây thơ buồn cười sao !" Mộ Tuyết hỏi.
"Chị ! Em không phải có ý này !" Tư Băng cảm giác được mùi nguy hiểm, vội vàng giải thích.
"Vậy là tốt rồi !" Mộ Tuyết cúi đầu ăn cơm, không thèm để ý đến Tư Băng. Tư Băng đành phải một bên bất đắc dĩ ăn cơm, một bên hối hận vì mình nói mà không suy nghĩ.
------------
"Tư Tư ! Mau xem ! Đẹp quá !" Mộ Tuyết hưng phấn kéo góc áo Tư Băng, vui vẻ như trẻ con. Sau đó bỏ lại Tư Băng mà chạy đến gốc cây anh đào phía trước, vừa chạy vừa quay đầu hướng Tư Băng hô :"Tư Tư, nhanh lên !"
Tư Băng nhìn bộ dáng vui vẻ của chị, mỉm cười. Xem ra lần này đi du lịch nhất định sẽ làm cho chị rất vui.

Tư Băng và chị sau khi ăn trưa thì cùng nhau đi đến công viên gần đó, mọi nơi trong công viên đều là cây anh đào, lúc này lại đang vào thời tiết hoa đào rụng, vô số hoa anh đào từ trên cây chậm rãi rơi xuống đất, bay theo gió, giống như tiên cảnh. Mà Mộ Tuyết thì đang chơi đùa trong cảnh các hoa anh đào bay đầy trời, khi thì vươn tay muốn đón lấy đoá hoa đang bay xuống, khi thì ngửa đầu lẳng lặng nhìn hoa anh đào, rất giống nàng tiên nữ đang vui đùa chốn tiên cảnh. Tư Băng mỉm cười nhìn nhất cử nhất động của chị, bị cảnh như mộng ảo này của chị hấp dẫn sâu sắc. Chị, chị chính là tiên nữ của em, em nhất định sẽ làm cho chị hạnh phúc...Trong lòng Tư Băng yên lặng thề.
Mộ Tuyết đứng dưới tàng cây, hướng về Tư Băng đang đứng cách đó không xa mỉm cười, nhìn thấy Tư Băng bị các cánh hoa bay đầy trời vây quanh, chậm rãi đi về phía mình, cảm thấy Tư Băng lúc này rất đẹp, tươi cười càng thêm sáng lạn.
"Chị, chị thật đẹp !" Tư Băng tiến lên phía trước, ôm Mộ Tuyết thật sâu vào trong ngực, bên tai Mộ Tuyết nói ra lời ca ngợi tận đáy lòng mình.
"Tư Tư cũng rất đẹp !" Mộ Tuyết thật tự nhiên ôm lấy eo Tư Băng, đáp lại.
"Mộ Tuyết trong mắt em là đẹp nhất !" Tư Băng mở ra khoảng cách hai người, nhìn say đắm vào đôi mắt Mộ Tuyết.
"Tư Tư, vừa rồi em gọi chị là Mộ.....!" Mộ Tuyết nghe Tư Băng gọi tên của mình thì rất ngạc nhiên, Tư Tư chưa bao giờ gọi tên mình như vậy, đây có phải mang ý nghĩa ....? Mộ Tuyết muốn hỏi Tư Băng, không ngờ Tư Băng hôn lên đôi môi mình, hôn như chuồn chuồn lướt nước nhưng cũng đủ để Mộ Tuyết ngây người, Tư Băng ngoại trừ hai lần trước kia kìm lòng không được thì cơ hồ chưa bao giờ chủ động hôn qua mình, dù sao hai người là chị em nên sẽ có áp lực về mặt tâm lý. Nhưng lần này Tư Băng chủ động hôn mình, điều này làm cho Mộ Tuyết không kịp định thần.
"Mộ Tuyết, Mộ Tuyết..." Tư Băng kìm lòng không được, liên tục gọi tên chị.
"Tư Tư..." Mộ Tuyết bị Tư Băng thâm tình kêu gọi, ánh mắt ẩn tình cảm động, đáp lại, sau đó không chút do dự hôn lên môi Tư Băng. Tư Băng làm cho nụ hôn này thêm sâu sắc, ôm lấy Mộ Tuyết thật chặt, tựa hồ muốn đem Mộ Tuyết nhập vào trong thân thể mình. Mộ Tuyết vòng tay qua cổ Tư Băng, đáp lại sự nhu tình của Tư Băng. Không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh.
Sau màn hôn môi ấm áp, Mộ Tuyết tựa đầu vào trong lòng Tư Băng, nhắm mắt cảm thụ hơi ấm của Tư Băng, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.


"Thật là, không biết hai người kia đi đâu chơi rồi, bỏ chúng ta ở lại đây, không quan tâm, thật quá đáng!" Nhược Y hướng Tiểu Hi oán giận nói.
"Ở bên cạnh tôi, chị rất khó chịu sao?" Tiểu Hi không khách khí hỏi. Không biết trong đầu Tư Băng đang nghĩ gì, tự mình đi du lịch với Mộ Tuyết là được, còn phải kéo cả mình đi cho bằng được, đã vậy bỏ rơi mình đã không nói rồi, lại gọi thêm cái người đáng ghét này. Mình còn chưa nổi giận mà cô ta đã phàn nàn rồi. Tiểu Hi cũng không biết vì sao cứ cảm thấy Nhược Y không vừa mắt, một bộ dáng vô tâm vô phế thật làm cho Tiểu Hi bực bội.
"Tôi không có ý này." Nhược Y giải thích.
"Vậy thì im lặng dùm tôi tí, phiền quá !" Tiểu Hi một chút mặt mũi cũng không cho Nhược Y.
Nhược Y tự thấy mất mặt nên đành im lặng. Không ngờ người nhanh mồm nhanh miệng như mình cũng có ngày hôm nay, thật sự là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Nhược Y lắc đầu tự chế giễu mình.
"Này ! Cô đi đâu vậy? " Nhược Y thấy Tiểu Hi đi thì liền chạy theo.
"Đi ra ngoài một chút, đến đây du lịch không thể suốt ngày buồn chán trong phòng." Tiểu Hi cũng không để ý đến Nhược Y, vừa nói vừa đi ra ngoài.
"Tôi cùng đi với cô." Nhược Y vừa đuổi kịp đến, "Ở đây không quen ai, có bạn vẫn tốt hơn, cô nói xem phải không?" Nhược Y lấy lòng hỏi.
"Chị thật phiền mà ! Đi chung thì phải yên tĩnh một chút !" Tiểu Hi đã muốn mất kiên nhẫn.
"Được được ! " Nhược Y cũng không tức giận, chỉ cần đi với nhau là tốt rồi.
-------------------------------------------

Chương 26

"Băng, bình thường Tiểu Hi đối với cậu cũng vậy sao?" Vốn Nhược Y muốn cùng Tiểu Hi nói chuyện phiếm mà lại gặp trục trặc, ủ rũ hỏi Tư Băng.
"Đương nhiên không phải, mình là bà chủ của Tiểu Hi mà ! Tuy nhiên cho dù không phải bà chủ thì cũng sẽ đối xử tốt hơn so với cậu."  Tư Băng cố tình không để ý đến Nhược Y, Tiểu Y nhất quyết phải đi chung với chị cho bằng được, cũng đủ biết là Nhược Y lại làm phiền Tiểu Hy.
"Vì sao ta ! Bộ mình có gì dễ khiến người ta chán ghét hay sao !" Nhược Y bất bình.
"Không phải cậu khiến người ta chán ghét, mà là chọc người ta thấy phiền ! Làm ơn đi, thích người ta cũng không cần lộ rõ ràng vậy chứ ! Nếu là mình cũng chịu không nổi. Phải biểu đạt thích hợp chứ !" 
"Oh, biểu đạt thích hợp, đã hiểu !" Nhược Y hoàn toàn tỉnh ngộ.
Hy vọng là hiểu thật ! Tư Băng thầm nghĩ, đuổi theo chị và Tiểu Hi đang đi phía trước.
"Này ! Ngay cả cậu cũng không để ý tới mình hả !" Nhược Y liền đuổi theo.

"Tư Tư, em xác định hai người đó hợp với nhau sao?" Mộ Tuyết thấy hai người tỏ vẻ giận dỗi, lo lắng hỏi.
"Không sao đâu, cái này gọi là oan gia hoan hỉ, rất xứng đôi ! Chị nghĩ rằng những người khác đều có thể giống chúng ta sao?" Tư Băng vừa chọn quần áo cho chị vừa nói.
"Ý của Tư Tư là chúng ta không xứng đôi sao !" Mộ Tuyết hỏi ngược lại.
"Đương nhiên không phải, ý của em là chúng ta rất ân ái nha !" Tư Băng nhanh chóng giải thích, "Thật là, dạo gần đây cứ luôn làm cho lòng mình run sợ!" Tư Băng nhỏ giọng nói thầm, nhưng vẫn bị nghe được.
"Tư Tư !" Mộ Tuyết uy hiếp.
"Không có gì, chị xem bộ đồ này đi, mặc vào nhất định rất đẹp." Tư Băng vội vàng cầm bộ quần áo đẩy chị đến phòng thử đồ, còn "tận tình" đóng cửa phòng lại.
"Nguy hiểm thật !" Tư Băng đứng bên ngoài phòng thử đồ mà thở dài. Sau này nói chuyện phải cẩn thận chút, bằng không lại gặp nạn chắc.
"Băng !" Âm thanh ai oán của Nhược Y kéo Tư Băng quay về hiện thực.
"Trời ! Cậu đi mà không có tiếng động, làm mình sợ muốn chết !" Tư Băng bị sự xuất hiện đột nhiên của Nhược Y làm hoảng sợ.
"Làm sao bây giờ ! Mình lại bị mắng, rốt cuộc mình làm sai cái gì !" Nhược Y không để ý sự oán giận của Tư Băng, tự lẩm bẩm.
"Để mình cho cậu ý kiến, đến đây, đưa lỗ tai đến đây." Tư Băng tỏ vẻ thần bí nói.
"Có thể chứ, cậu đừng hại mình nha !" Nhược Y lo lắng hỏi.
"Không thành vấn đề, yên tâm." Tư Băng vỗ vỗ vai Nhược Y cam đoan.

"Tư Tư, thế nào ? Ủa ! Tiểu Y không đi cùng với Tiểu Hi sao?" Mộ Tuyết thay đồ xong thì thấy Nhược Y.
"Chuyện đó..." Nhược Y xấu hổ không biết trả lời thế nào.
"Không sao, cố lên, tôi và Tư Tư đều ủng hộ cô !" Mộ Tuyết tỏ vẻ đã hiểu đồng thời cổ vũ nói.
"Cám ơn, nếu Tiểu Hi có thể hiểu lòng người như cô thì tốt rồi, không quấy rầy hai người." Nhược Y biết điều rời khỏi.

"Chị, thật xinh đẹp !" Tư Băng tự đáy lòng ca ngợi, tuy nhiên lại bị người ta xem thường.
"Thôi đi, đừng mong như vậy là chị sẽ bỏ qua, những lời nói Tư Tư đã nói, chị làm sao mà dễ dàng quên được." Mộ Tuyết dùng sức kéo mặt Tư Băng căm giận nói.
"Đau !" Tư Băng kêu to.
"Đáng đời ! " Mộ Tuyết vừa nói vừa xoa mặt Tư Băng.
"Ha ha, em biết chị không đành lòng. " Tư Băng ngây ngốc nói.
"Ngốc ! Đúng rồi, chúng ta sẽ giúp Tiểu Y như thế nào? " Mộ Tuyết thay Nhược Y lo lắng.
"Yên tâm, bữa thịt nướng tối nay sẽ có trò hay." Tư Băng tỏ vẻ đã định liệu trước mọi việc.
"Vậy sao, thật chờ mong nha ! Không biết có bị Tư Tư phá hoại không nữa?" Mộ Tuyết lo lắng hỏi.
"Chị ! Em tệ như vậy ư?" Sắc mặt Tư Băng tỏ vẻ suy sụp khi nghe lời nói của chị.
"Không có không có ! Tư Tư giỏi nhất !" Mộ Tuyết dỗ dành.
-----------
"Em và Tiểu Y đi nướng đồ ăn, chị và Tiểu Hi muốn ăn gì?" Tư Băng hỏi.
"Cánh gà, mực ống, xiên thịt dê, rồi, nhiêu đó trước đi." Mộ Tuyết trả lời.
"Tôi cũng vậy." Tiểu Hi trả lời, ánh mắt đảo qua nhìn Nhược Y.
"Vậy Tiểu Tuyết có muốn ăn một chút rau không, ăn thịt không sẽ ngán ah." Nhược Y cảm giác Tư Băng đang nắm góc áo mình, nhanh chóng hỏi.
"Được." Mộ Tuyết mỉm cười trả lời Nhược Y.
Sau khi Nhược Y và Tư Băng đi nướng thịt, thời gian này không thèm liếc nhìn tới Tiểu Hi. Tiểu Hi thấy Nhược Y không để ý đến mình thì trong lòng đột nhiên phát sinh một nỗi cô đơn khó hiểu. Tư Băng sau khi nướng xong thì lập tức đem đến đưa cho Mộ Tuyết, nên bản thân cũng thuận tiện ăn thức ăn mà Tư Băng đem đến, nhưng vị của nó chẳng khác gì đang nhai sáp. Nhìn lại thấy Nhược Y chỉ lo nướng bên kia, căn bản không nhìn mình một lần nào, thập phần không vui. Mộ Tuyết và Tư Băng đều thấy rõ cảm xúc của Tiểu Hi nhưng cả hai tạm thời đều im lặng.
"Tiểu Tuyết, rau của cô đã nướng xong rồi." Nhược Y đưa thức ăn đã nướng cho Mộ Tuyết.
"Cám ơn !" Mộ Tuyết tiếp nhận, làm bộ như lơ đãng liếc mắt nhìn Tiểu Hi bên cạnh.
Tiểu Hi thấy Nhược Y đi tới, vốn tưởng đem thức ăn đến đưa mình, cố ý quay đầu chỗ khác không nhìn Nhược Y. Tuy nhiên khi nghe được đối thoại mới biết thì ra là đưa cho Mộ Tuyết, căn bản không nghĩ tới mình. Mạnh mẽ quay đầu lại, thấy Nhược Y vẫn không để ý đến mình, thật sự là chịu không nổi nữa, lập tức đứng dậy bỏ chạy ra ngoài.
"Còn không mau đuổi theo !" Mộ Tuyết nhắc nhở Nhược Y.
"Ờ...Tiểu Hi !" Nhược Y vội vàng đuổi theo.
"Nhược Y này sao giống như đứa ngốc vậy chứ." Tư Băng đang nướng thịt cách đó không xa nên nhìn thấy toàn bộ, đợi Nhược Y chạy đi, nàng đi đến bên cạnh chị nói, vốn muốn nhận sự đồng tình của chị, không ngờ:
"Em không phải cũng ngốc giống vậy sao !" Mộ Tuyết kéo mặt Tư Băng nói.
"Lại nữa rồi, đau quá ah." Tư Băng kháng nghị nói.
"Không biết hai người đó sẽ thế nào ? Tiểu Hi rất giận không để ý tới Nhược Y thì làm sao bây giờ?" Mộ Tuyết vẫn có chút lo lắng.
"Chị yên tâm, thái độ của Tiểu Hi cho thấy kỳ thật Tiểu Hi rất thích Tiểu Y, nếu không cũng sẽ không có phản ứng mãnh liệt như vậy. Với lại, Tiểu Hi vốn là nói năng chua ngoa nhưng tâm đậu hủ, nên phát giận với Tiểu Y là biểu hiện cô ấy để ý Tiểu Y, có điều Tiểu Y phải chịu khổ rồi !"
"Xem ra Tư Tư rất hiểu Tiểu Hi nha !"
"Chị, chúng ta ra ngoài dạo phố đi, ngắm cảnh đêm của nước Nhật." Tư Băng cố tình nói sang chuyện khác.
"Lần này tha cho em !" Mộ Tuyết nhìn thấu ý đồ của Tư Băng.
"Tạ nữ vương khai ân !" Tư Băng cúi đầu khom lưng cười nói.
"Không đứng đắn !" Mộ Tuyết cười xoa đầu Tư Băng.
"Khởi giá !" Tư Băng mỉm cười nắm tay chị, cùng nhau đi ngắm cảnh đêm.
----------------------------------

Chương 27

"Tư Tư, hình như đã trễ quá rồi, nhiều chỗ đều đã đóng cửa." Mộ Tuyết than thở.
"Đi thêm chút nữa đi, khó khăn lắm mới có cơ hội ở cạnh chị, lúc đầu biết vậy chỉ cần đến với chị thôi !" Tư Băng nghĩ tới Nhược Y suốt ngày làm phiền mình, nhờ mình nói tốt trước mặt Tiểu Hi là đã thấy đau đầu, thật hối hận quyết định lúc trước. Hiện tại thật vất vả mới có thể ở bên cạnh chị đương nhiên phải nắm bắt cơ hội, nếu quay về khách sạn không chừng Nhược Y lại tiếp tục làm phiền mình thì sao !
"Tư Tư, nhìn xem, phía trước có cửa hàng truyện tranh !" Mộ Tuyết hưng phấn nắm lấy góc áo Tư Băng, không ngờ khuya vậy còn mở cửa.
"Chúng ta vào xem, sẵn tiện mua vài quyển về đọc." Tư Băng nắm tay chị nhanh chóng vào cửa hàng.
"Thực xin lỗi, chúng tôi phải đóng cửa." Nhân viên cửa hàng lễ phép nói.
"Vậy...Tư Tư, chúng ta đi thôi." Mộ Tuyết tỏ vẻ thất vọng.
"Khoan khoan ! Chị đợi em một chút." Tư Băng giữ chặt chị đang muốn đi, đi đến trước mặt nhân viên cửa hàng đang chuẩn bị khoá cửa, nói gì đó.
"Chúng ta vào thôi !" Tư Băng kéo chị tiến vào cửa hàng, sau đó nở nụ cười cảm kích với nhân viên cửa hàng, không ngờ nhân viên cửa hàng nhìn thấy nụ cười của Tư Băng xong thì ngẩn ra, bất động một lúc. Tư Băng nhìn thấy phản ứng của đối phương, bất đắc dĩ lắc đầu.
"Tư Tư, mị lực của em ghê ghớm thật nha !" Mộ Tuyết thấy tất cả, trêu cười nói.
"Được rồi chị, đừng chọc em nữa, chúng ta chỉ có năm phút thôi, mau chọn mấy quyển truyện rồi đi !" Tư Băng nhắc nhở chị.
Hai người đâu còn giống là chọn truyện, mà là lấy truyện, cho nên nội dung đều chưa kịp xem, chỉ nhìn bìa truyện thấy hợp ý liền quyết định mua. Tư Băng càng khoa trương hơn, mấy bìa truyện tranh nàng chọn đều là hình các cô gái xinh đẹp, chính vì vậy mà bị trúng ánh mắt xem thường của Mộ Tuyết. Rốt cuộc chỉ trong vòng năm phút mà hai người cầm hơn mười cuốn truyện đi tính tiền. Nhân viên cửa hàng nhìn thấy Tư Băng tựa hồ có chút hoảng hốt, nhìn truyện tranh, nhìn Tư Băng, lại nhìn Mộ Tuyết, lắc đầu mấy cái rồi mới bắt đầu tính tiền cho hai người. Mộ Tuyết thấy nhân viên cửa hàng nhìn Tư Băng, cô dùng khuỷ tay đánh vào bụng Tư Băng, tỏ ý em nha, đúng là hồng nhan hoạ thuỷ mà. Tư Băng chỉ có thể bất đắc dĩ nhận sự chỉ trích của Mộ Tuyết, không phải cũng nhìn chị hay sao, đâu phải chỉ nhìn mình em đâu, em còn chưa nổi giận mà, thật là ! Tư Băng chỉ có thể oán giận trong lòng.
Rời khỏi cửa hàng truyện tranh, hai người quay lại khách sạn, nhìn thấy Nhược Y và Tiểu Hi đang cùng nhau uống cà phê trong tiệm cà phê của khách sạn, nhìn qua có vẻ rất ngọt ngào.
"Thế nào, em nói đúng chứ ! Hai người đó phát triển rất thuận lợi nha !" Tư Băng hướng Mộ Tuyết nhận công.
"Đúng đúng, công lao của Tư Tư là lớn nhất." Mộ Tuyết trả lời có lệ.
"Không thành ý gì cả !" Tu Băng bĩu môi.
"Mặc kệ em, chị mệt rồi, về phòng ngủ đây !" Mộ Tuyết không để ý đến dáng vẻ không phục của Tư Băng, đi thẳng lên lầu trở về phòng.
"Chị, đợi em !" Tư Băng nhìn qua hai người trong quán cà phê, sau đó nhanh chóng đuổi theo chị.
Mộ Tuyết trở lại phòng, sau khi tắm xong liền chuẩn bị lên giường ngủ. Cũng không chú ý đến truyện tranh đặt bên cạnh, vì thế tiện tay cầm lấy một quyển định đọc một lát. Nhưng là chỉ mới xem vài trang thì không thể xem tiếp.
"Trời ơi ! Đây là ...." Mộ Tuyết bỏ quyển truyện sang một bên, mặt đỏ nóng lên.
Chưa khẳng định nên Mộ Tuyết lấy lại quyển truyện đó xem kỹ hơn, rồi tiếp tục lật xem một loạt các quyển còn lại, càng xem mặt càng đỏ, "Sao đều là loại truyện tranh này !" Mộ Tuyết cảm thấy nóng thật rồi.
Thì ra, mấy quyển truyện này đều là loại giới hạn người xem, mà lại là miêu tả GL, quan trọng hơn là miêu tả chuyện GL makelove. Mộ Tuyết dĩ nhiên chưa thấy qua loại truyện này, vừa nhìn thấy là mặt đỏ lên không dám xem tiếp, cho nên mới đem quyển truyện đó bỏ sang một bên, tuy nhiên lại nghĩ hôm nay mua nhiều như vậy hẳn là phải có loại khác, vốn cũng không muốn xem, nhưng lại không tự chủ được hai mắt, kết quả vướt quá sức tưởng tượng của mình, cư nhiên có thể vẽ như vậy, mặt Mộ Tuyết hiện tại có thể nói đã đỏ hơn quả trứng gà rồi. Thật sự chịu không nổi loại kích thích này, quyết định đem toàn bộ truyện ném sang một bên. Chính là lại không thể nào ngủ được, hễ nhắm mắt lại thì trong đầu toàn xuất hiện các phân cảnh trong truyện.
Trong lúc Mộ Tuyết đang trằn trọc khổ sở thì chuông cửa phòng vang lên, Mộ Tuyết thông qua mắt mèo nhìn thấy Tư Băng liền mở cửa.
"Đã trễ thế này, Tư Tư còn chưa ngủ ah." Mộ Tuyết vừa mở cửa liền nói, cũng đứng chặn trước cửa với ý tứ không muốn cho Tư Băng vào.
"Chuyện này...chị, cho em vào trước rồi nói sau nha!" Phòng Tư Băng ở bên cạnh phòng chị, cho nên vẫn mặc áo ngủ đi qua, dù sao cũng rất gần mà, không ngờ lại bị chị chặn ngoài cửa, mặc áo ngủ mà đứng ở hành lang thì rất kỳ quái. Tuy rằng hiện tại đêm khuya không có người, nhưng lỡ bị ai đó thấy thì không tốt lắm, nói không chừng lát nữa có người đi qua thì sao.
Mộ Tuyết thấy Tư Băng mặc vậy, đành phải cho Tư Băng vào phòng. Tuy nhiên đột nhiên nhớ đến truyện tranh vẫn còn trên giường, muốn quay lại thu dọn những đã không còn kịp nữa.
"Oa! Đây chẳng phải là truyện tranh mình đã mua tối nay sao!" Tư Băng vừa thốt lên vừa muốn cầm một quyển để xem.
"Không được xem !" Mộ Tuyết nhanh chóng đoạt lấy.
"Cho em xem chút đi." Tư Băng muốn cướp trở về.
"Không được, chị muốn đi ngủ." Mộ Tuyết vội vàng đem truyện tranh ôm vào trong ngực, không cho Tư Băng lấy.
"Em xem một mình cũng đâu ảnh hưởng đến chị ngủ ! Với lại, thấy chị có tinh thần như vậy, đâu có giống buồn ngủ đâu nè !" Tư Băng kiên trì muốn xem.
"Em, nói không cho xem là không cho xem !" Mộ Tuyết cất truyện tranh vào trong ngăn kéo.
"Được, không cho xem, vậy em xem quyển khác là được nhỉ!" Tư Băng tuỳ tiện cầm lấy một quyển trong số một đống quyển đang nằm rải rác trên giường.
Mộ Tuyết vốn nghĩ muốn ngăn cản Tư Băng, nên sau khi cất xong quyển đó thì gật đầu. Chính là sau khi nghe xong lời nói của Tư Băng, mới nhớ ra không chỉ có một quyển này. Cô vội vàng chạy lại giường nơi Tư Băng đang ngồi, muốn đoạt lại truyện tranh. Tư Băng bị Mộ Tuyết đột nhiên xông tới nên bị đè ngã trên giường, nhưng trong tay vẫn còn gắt gao nắm lấy quyển truyện.
"Mau đưa chị !" Mộ Tuyết bất chấp tất cả, vẫn đè trên người Tư Băng muốn đoạt lấy truyện.
"Không đưa, không đưa !" Tư Băng nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột muốn lấy truyện của chị mà mặt đỏ cả lên. Dáng vẻ sốt ruột thật dễ thương nha, nên nàng nổi hứng muốn trêu ghẹo, vì vậy dù chị giành thế nào cũng không đưa. 
-------------------------------------

Chương 28

"Mau đưa chị ! Nếu không chị không để ý đến em nữa !" Mộ Tuyết phát ra tối hậu thư, quả thật không giành nữa, ngược lại nằm trên giường, mặt chuyển sang hướng khác không để ý tới Tư Băng.

"Được được ! Không giỡn nữa, em đưa chị nè, đừng giận được không? " Tư Băng thấy chị thật sự không để ý đến mình, sợ chị giận thật, vì vậy vội vàng đem truyện tranh để trước mặt chị, nhẹ giọng nói.
"Em không phải muốn xem sao ! Vậy em xem đi !" Mộ Tuyết bắt lấy quyển truyện, bực mình nói.
"Là em muốn giỡn với chị thôi mà, đừng giận được không, đi mà !" Tư Băng thấy chị có vẻ như đã giận, nhanh chóng nghiêng người bắt lấy cánh tay chị, hy vọng chị nguôi giận.
"Ai muốn giỡn với em ! Cách xa chị một chút !" Mộ Tuyết tiếp tục không để ý, đẩy tay Tư Băng ra.
"Chị..., em sai rồi, đừng không để ý đến em được không ?" Tư Băng biết chị đã giận thiệt rồi, tiếp tục lay lay cánh tay chị vừa cầu xin tha thứ.
"Đừng nháo nữa !" Mộ Tuyết dùng sức giữ lại tay Tư Băng.
"Chị... Mộ Tuyết... Tiểu Tuyết...Hạ Mộ Tuyết...Đừng không để ý đến em, được không?" Tư Băng bật dậy, đặt hai tay lên hai bên người chị, dùng các cách xưng hô khác nhau để gọi Mộ Tuyết, muốn cho Mộ Tuyết chú ý. Tuy nhiên đối phương lại xoay mặt sang hướng khác, không thèm liếc mình dù một cái. Tư Băng bắt đầu gấp lên, hai chân cũng đặt hai bên người chị, nếu không phải đang dùng hai tay hai chân chống đỡ thì chắc cả cơ thể nàng đều nằm trên người chị.
"Em làm gì vậy ?" Mộ Tuyết vốn định không để ý đến hành động của Tư Băng, chính là tình huống hiện tại làm cho Mộ Tuyết không thể không phản ứng, nếu cứ tiếp tục như vậy, không biết kế tiếp Tư Băng sẽ làm ra chuyện gì !
"Chị, xin chị, đừng không để ý đến em ! Em đã nhận sai rồi còn không được sao?" Tư Băng tỏ ra dáng vẻ vô cùng đáng thương cầu xin chị.
Mộ Tuyết vốn đã muốn nguôi giận, chỉ là vẫn không biết tại sao vẫn muốn không để ý đến Tư Băng, có lẽ thấy Tư Băng đối với mình như vậy thì rất vui, muốn Tư Băng sốt ruột vì mình, thấy Tư Băng dỗ dành mình, lo lắng cho cảm nhận của mình thì chứng tỏ Tư Băng quan tâm mình. Chính vì muốn Tư Băng tiếp tục dỗ dành mình, tiếp tục vì mình mà sốt ruột, nên phải giả vờ giận dỗi. Hẳn là người con gái khi yêu đều có khát vọng được đối phương quan tâm lo lắng như vậy.
Tư Băng thấy chị không có phản ứng gì sau khi mình nhận sai,  liền nóng nảy. Làm sao bây giờ ? làm sao bây giờ? Tư Băng sốt ruột suy nghĩ đối sách.
Mộ Tuyết nửa ngày không nghe được thanh âm của Tư Băng, có chút buồn bực, vì thế quay đầu lại muốn nhìn xem thế nào, không ngờ bắt gặp ánh mắt sâu đậm tình cảm của Tư Băng đang nhìn mình.
"Vợ yêu dấu...Tha thứ cho em được không? Em sai rồi, được không?" Tư Băng nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ chỉ có như vậy thì chị mới nguôi giận nhỉ? Vì thế thâm tình nói ra câu này, đủ để cho Mộ Tuyết không biết phản ứng thế nào.
Mộ Tuyết nghe xong câu nói của Tư Băng, lập tức xấu hổ đến đỏ mặt, không biết nên làm thế nào cho phải, vẫn không nhúc nhích nhìn Tư Băng. Tư Băng nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của chị, kìm lòng không được hôn xuống. Nhẹ nhàng hôn hai má hồng hồng của chị, một lần lại một lần, không biết mệt mỏi.
"Vợ yêu, có phải tha thứ cho em rồi phải không?" Tư Băng ngẩng đầu nhìn thấy Mộ Tuyết đang nhắm mắt lại, tựa hồ thật thích mình hôn, nên thích thú hỏi.
"Em... ai là vợ của em?" Mộ Tuyết mở mắt nhìn thấy đối phương đang tỏ vẻ khoái chí nhìn mình, biết Tư Băng đang trêu đùa mình, liền hét lên.
"Không phải chị thì còn có thể ai? Chẳng lẽ chị muốn em đi tìm người khác làm vợ sao?" Tư Băng tiếp tục vui đùa.
"Tuỳ em!" Mộ Tuyết quay đầu không thèm nhìn bộ dáng đáng ghét kia của Tư Băng.
"Được! Vậy em đi đây !" Tư Băng cố ý làm ra vẻ muốn đứng dậy đi.
"Em..." Mộ Tuyết không ngờ Tư Băng sẽ như vậy, quay đầu lại muốn nói, không ngờ Tư Băng đã dùng miệng ngăn lại.
"Uhm..." Mộ Tuyết vốn muốn đẩy Tư Băng ra, nhưng từ sau khoảnh khắc nghe Tư Băng nói những lời đó, thì mọi sức lực đều biến mất.
"Yên tâm, đời này em chỉ yêu một mình chị, cũng chỉ có chị mới có thể trở thành vợ của em !" Tư Băng nhìn thấy nụ cười của đối phương mà hài lòng, tiếp tục nụ hôn vừa rồi.


"Đúng rồi, chị vì sao không cho em xem vậy?" Rốt cuộc sau khi dùng nụ hôn để dỗ dành chị xong thì Tư Băng tò mò hỏi.
"Tư Tư, vì sao đột nhiên chạy đến phòng chị?" Mộ Tuyết nói sang chuyện khác.
"Vì em ngủ không được, muốn tìm chị nói chuyện phiếm." Tư Băng không nhìn ra ý đồ của chị, ngoan ngoãn trả lời.
"Em không sợ quấy rầy chị ngủ à." Mộ Tuyết nhớ lại tình huống chật vật lúc nãy, không khỏi oán giận.
"Chuyện đó, không nghĩ tới, ha ha" Tư Băng thật không nghĩ tới phương diện này.
"Bỏ đi, chị mệt rồi, em về phòng ngủ đi!" Mộ Tuyết muốn mau chóng chấm dứt tình cảnh này, để tránh Tư Băng nhắc lại vấn đề truyện tranh.
"Nhưng mà chị, chị còn chưa trả lời em câu hỏi vừa rồi, vì sao không cho em xem?" Tư Băng rốt cuộc vẫn không quên.
"Chị mệt rồi !" Mộ Tuyết xoay người, cố tình không để ý câu hỏi của đối phương.
"Chị không nói cho em biết, vậy em xem nha !" Tư Băng nói xong liền muốn đi lấy quyển truyện.
"Em... được rồi nói em biết ! Mấy cuốn truyện này đều là truyện tranh đồng tính !" Mộ Tuyết chịu không nổi sự truy đuổi của Tư Băng, đành phải nói ra.
"Thật hả?" Tư Băng tỏ vẻ vô cùng hưng phấn.
"Không được xem !" Mộ Tuyết nhìn ra ý đồ của Tư Băng, cảnh cáo nói.
"Vậy... em không quấy rầy chị nghỉ ngơi, em về phòng ngủ." Tư Băng nói xong muốn đứng dậy, định âm thầm giở trò lấy truyện đem về phòng mình, không ngờ bị chị kéo lại giường.
"Chị nói không được xem, ngoan ngoãn ngủ ở đây !" 
"Ơ...Nhưng người ta thật sự ngủ không được ! " Tư Băng nhìn mấy quyển truyện bị chị cất đi, đáng thương nói.
"Ngủ không được cũng phải nhắm mắt lại !" Mộ Tuyết không để ý đối phương đang oán giận, tắt đèn ngủ đầu giường.
"Haiza..." Tư Băng than thở trong đêm, đành phải quên đi vụ truyện tranh rồi !
----------------------------------------

Chương 29

"Chị, em đi làm đây, nhớ rời giường ăn sáng nha. " Tư Băng nhẹ giọng nói với chị vẫn còn đang ngủ, thấy đối phương không có phản ứng, bất đắc dĩ lắc đầu. Nàng tìm giấy bút, ghi lại vài dòng đặt đầu giường rồi mới rời khỏi nhà.
Đây là ngày hôm sau sau khi nghỉ phép trở về, Tư Băng bởi vì nghỉ phép không đến công ty, nên bị tồn đọng không ít công việc, vì vậy không thể nghỉ ngơi, vừa về đến nhà lúc khuya hôm qua, sáng nay đã phải đi làm. Tuy nhiên thể lực của Tư Băng xưa nay rất tốt nên nàng không cảm thấy mệt mỏi, so sánh với nghỉ phép mà nói, chuyện trong công ty càng làm người ta lo lắng hơn.
Sớm biết mệt như vậy, lúc trước còn liều mạng đi dạo phố shopping! Tư Băng vừa lái xe vừa nhớ lại lúc chị và Tiểu Hi điên cuồng mua sắm ở Nhật, còn mình và Nhược Y thì thành khổ sai, xách đủ bao lớn bao nhỏ. Kết quả mình thì không sao, còn chị thì mệt đến không dậy nổi. Haiza, còn Tiểu Hi không biết thế nào? Tư Băng chỉ lo suy nghĩ chuyện của mình nên không chú ý đến đèn đỏ, vừa kịp phục hồi tinh thần thì nàng thắng gấp, kết quả tông vào đuôi xe phía trước. Tư Băng đành phải xuống xe, hy vọng không xảy ra chuyện gì lớn.
"Thực xin lỗi ! Tôi sẽ bồi thường." Tư Băng nhanh chóng xin lỗi đối phương, chỉ mong không có phiền toái gì nhiều.
"Tiểu Băng !" Đối phương kinh ngạc kêu lên.
"Sky !" Tư Băng cũng rất kinh ngạc, " Trở về khi nào vậy? Cũng không báo cho mình một tiếng !"
"Hôm qua, mình muốn tổ chức triển lãm tranh cho nên mới trở về." Lam Thiên trả lời.
"Thật hả? Triển lãm tranh? Bây giờ cậu có thời gian không? Đến công ty mình ngồi nói chuyện chút đi !" Tư Băng mời.
"Chắc phải vậy !" Lam Thiên nhìn xe của mình, bất đắc dĩ lắc đầu, cùng Tư Băng lên xe.
"Được rồi ! Mình sẽ sửa xe cho cậu ! Kêu xe kéo đi !" Tư Băng nhìn thấy Lam Thiên không ngừng quay đầu nhìn chiếc xe bị mình đụng, lời nói Tư Băng có chút xem thường, có cần nhỏ mọn vậy không !
"Mỗi lần gặp cậu đều không có gì tốt lành, cho nên mình mới trốn đi Mỹ, không ngờ vừa mới về nước lại gặp cậu, thật sự là không có gì tốt !" Lam Thiên thoải mái tựa lưng vào ghế, nói.
"Mình mới biết cậu đi Mỹ là vì mình nha, thì ra là như vậy, thật sự là thụ sủng nhược kinh mà !" Tư Băng trêu chọc nói.
"Hai năm không gặp vẫn nhanh mồm nhanh miệng như vậy !" Lam Thiên đầu hàng.
Dọc theo đường đi hai người nói nói cười cười, bất tri bất giác đã nhanh đến công ty, Tư Băng dẫn Lam Thiên vào công ty. Trên đường lại bị vô số ánh mắt tò mò dòm ngó.
"Tiểu Băng, ánh mắt của nhân viên trong công ty cậu cũng sắc bén thiệt nha !" Lam Thiên bất đắc dĩ liếc nhìn Tư Băng.
"Người thanh niên kia là ai vậy ta? Lại đến cùng với Hạ tổng nữa." Nhân viên A nói.
"Đúng rồi ! Hạ tổng chưa từng dẫn đàn ông đến công ty nha. " Nhân viên B nói.
"Nhìn cũng rất đẹp trai!" ... "Cùng Hạ tổng rất xứng đôi nha !"
.......
.......
Thật sự chịu không nổi nghị luận xung quanh, ánh mắt lợi hại của Tư Băng nhìn về hướng phát ra âm thanh, nhất thời nơi đó trở nên im lặng không còn tiếng động.
"Tiểu Băng, vẫn không có chút thân thiện gì ! Haiza, để mình chỉnh đốn lại hình tượng của Tư Băng vậy!" Lam Thiên vừa nói vừa hướng xung quanh gật đầu mỉm cười, lại khiến cho mọi người ồn ào tiếp.
"Oa ! Nụ cười đẹp quá !" Một nữ nhân viên thốt lên.
"Đúng rồi, lại rất ôn nhu !" Thêm một nữ nhân viên khác nói.
...........
"Làm ơn đi ! Đừng lừa gạt mấy thiếu nữ vô tri !" Tu Băng chịu không nổi hành vi của Lam Thiên, cảnh cáo nói.
"Nào có ! Với lại, các cô ấy cũng không phải thiếu nữ, nhiều lắm chỉ là vô tri thôi !" Lam Thiên vui đùa nói.
"Ha ha... Chịu không nổi cậu !" Tư Băng bị lời nói của Lam Thiên chọc cười, thật tự nhiên dùng tay đánh một chút vào ngực Lam Thiên.
"Nè nè, cậu là đai đen, xuống tay cũng đừng mạnh như vậy chứ !" Lam Thiên xoa xoa ngực mình, khoa trương nói.
"Đáng đời !" Tư Băng khinh thường.
Không ngờ, nhất cử nhất động của hai người trong mắt người khác lại trở thành liếc mắt đưa tình, gây chú ý khắp nơi. Âm thanh nghị luận lọt vào tai Tư Băng, "Đều tại cậu !" Tư Băng liếc Lam Thiên một cái rồi nhanh vào phòng đóng cửa lại, chẳng muốn nghe mấy nghị luận nhàm chán này.
"Không mời mình uống cà phê ah !" Lam Thiên nói.
"Tiểu Hi, hai tách cà phê, cám ơn !" Tư Băng nói vào điện thoại.
Tiểu Hi mang cà phê vào liền nhìn thấy Tư Băng và người con trai đối diện tán gẫu rất vui vẻ, điều này làm cho Tiểu Hi thấy rất lạ, theo lý thuyết thì Tư Băng sẽ không đối với người con trai nào nhiệt tình như vậy, xem ra hai người hẳn rất quen thuộc. Lại thấy mình đã vào mà Tư Băng còn  không để ý, vẫn còn cùng đối phương trò chuyện thật vui vẻ. Một bộ dáng vui vẻ như vậy, chẳng lẽ hai người...? Tiểu Hi càng nghĩ càng thấy hoài nghi !
"Tiểu Hi ?" Tư Băng rốt cuộc phát hiện Tiểu Hi có vẻ không bình thường, chẳng lẽ cũng đang mệt giống chị.
"Xin lỗi ! Cà phê của anh." Tiểu Hi biết mình nhìn chằm chằn đối phương thực không lễ phép, nên nói xin lỗi với Lam Thiên.
"Không sao ! Chào cô, tôi tên Lam Thiên, gọi tôi là Sky cũng được, tôi là .... "bạn tốt" của Tiểu Băng !" Lam Thiên cố ý nhấn mạnh hai chữ bạn tốt, còn cố ý liếc nhìn Tư Băng bằng ánh mắt nhu tình, cố ý tạo ái muội khiến người ta hoài nghi.
"Hạ tổng, nếu không có việc gì thì tôi ra ngoài trước !" Tiểu Hi không khách khí nói. Không đợi Tư Băng trả lời thì đã quay lưng ra ngoài, vừa ra đến trước cửa thì nàng quay lại nhìn Tư Băng và Lam Thiên, kết quả bắt trúng ánh nhìn của Lam Thiên, có vẻ là đắc ý hay một nụ cười gì đó. Tiểu Hi không kịp nghĩ nhiều liền vội vàng đi ra ngoài.
"Thật không sai rồi !" Lam Thiên đợi Tiểu Hi ra ngoài xong liền nói với Tư Băng.
"Hả? Không sai cái gì?" Tư Băng vẫn chưa hiểu gì.
"Vừa rồi cô gái kia." Lam Thiên tỏ ra đã hiểu tất cả.
"Cậu suy nghĩ lung tung gì đó. Chúng tôi không có gì cả !" Tư Băng giải thích.
"Vậy sao ? Vậy hẳn là mình nghĩ nhiều rồi !" Lam Thiên tỏ vẻ thất vọng, mới vừa rồi cố tình tạo ái muội, vốn định chọc Tư Băng, kết quả do mình hiểu lầm, thật lỗ vốn ! Lam Thiên hối hận nghĩ.
-------------
"Chị, dậy đi !" Tư Băng giữa trưa về nhà, đến phòng chị, kết quả chị vẫn còn ngủ ! Nhất định là cũng không ăn sáng rồi ! 
"Chị, mau dậy, đi ăn trưa, ăn sáng còn chưa ăn kìa ! Dậy mau !" Tư Băng tiếp tục gọi chị dậy.
"Tư Tư, chị mệt quá ah ! Chị còn muốn ngủ !" Mộ Tuyết nói xong xoay người tiếp tục ngủ.
"Không được, cơm nước xong rồi ngủ tiếp !" Tư Băng chưa từ bỏ ý định, ăn sáng không ăn, nhưng nhất định phải ăn trưa !
"Không cần !" Mộ Tuyết vẫn không quan tâm sự kiên trì của Tư Băng.
"Ngoan nào, đứng lên đi !" Tư Băng ngồi xổm bên giường, đẩy tóc chị ra, đối với chị chỉ có thể dùng chiến lược ôn nhu. Tuy nhiên hình như không có tác dụng gì, đối phương vẫn kiên trì như trước.
"Nếu chị không chịu dậy, em cù lét đó nha !" Tư Băng nói xong, lập tức vươn hai tay ra chuẩn bị xuất kích.
"Được rồi ! Được rồi ! Chị dậy rồi nè !" Chịu không nổi tập kích của Tư Băng, Mộ Tuyết đành phải đầu hàng.
"Chị, gần đây có sắp xếp gì không?" Tư Băng hỏi.
"Không có, chắc là sẽ sáng tác truyện tranh." Lần này đi du lịch Nhật Bản, xác thực đã học được không ít, ngoại trừ vụ vô ý mua truyện tranh đó, Mộ Tuyết hiện tại nghĩ đến vẫn còn thấy xấu hổ.
"Đúng rồi, chị có thể tặng cho em vài trang được không?" 
"Đều trong phòng vẽ tranh, em thích thì cứ lấy đi !" Mộ Tuyết hào phóng nói.
"Vậy em không khách sáo. Lấy bao nhiêu cũng có thể chứ ?" Tư Băng vui vẻ nói.
"Có thể ! Nhưng mà em lấy để làm gì?" Mộ Tuyết tò mò hỏi.
"Không có gì. Tại em rất thích tranh của chị,  nên muốn cất giữ thôi. Không chừng sau này bán được giá cao, vậy mình giàu to rồi." Tư Băng khoa trương nói.
"Tư Tư thật đúng là biết tính toán nha ! Nhưng mà có chị không phải là được rồi sao, chỉ cần Tư Tư muốn, kêu chị vẽ là được rồi!"
"Đúng ha ! " Tư Băng bừng tỉnh đại ngộ.
"Ngốc !" Mộ Tuyết cười nói. 
------------------------------

Chương 30

"Chị ! Ba gọi điện nói ngày mai sẽ về ! Hơn nữa, trên đường đi du lịch, ba và má Lý đã kết hôn trong nhà thờ luôn rồi !"Tư Băng hưng phấn nói với chị.
"Vậy hả? Quá tốt ! Tư Tư, vậy chúng ta nên gọi má Lý là gì thì tốt đây?"
"Uh hen, gọi là gì nhỉ? Chắc là không thể lại gọi má Lý rồi, nhưng mà, gọi là mẹ thì em vẫn cảm thấy không được tự nhiên, dù sao..." Tư Băng khó xử.
"Vậy gọi là dì Lý đi !" Mộ Tuyết quyết định nhanh chóng.
"Nhưng khó đọc quá. " Tư Băng bất mãn.
"Ba và dì Lý kết hôn..." Mộ Tuyết bất giác lẩm bẩm.
Tư Băng nhìn ra chị khác thường, ôm chị vào trong ngực, vỗ nhẹ sau lưng chị, "Chị, sau này chúng ta cũng đi nước ngoài tìm một nhà thờ kết hôn."
"Uh !" Mộ Tuyết gật đầu ôm chặt Tư Băng.
Người con gái nào mà chẳng muốn cùng người mình yêu bước vào thánh đường hôn lễ, người con gái nào chẳng muốn có thể cùng người mình yêu quang minh chính đại nắm tay, ôm hôn. Lại có người con gái nào chẳng muốn giới thiệu người mình yêu trước mặt cha mẹ, muốn được cha mẹ chúc phúc... ! Chính là cả hai đều là nữ, có nhiều thứ bất đắc dĩ cùng bất lực ! Dù sao chúng ta chỉ là số ít trong xã hội này, muốn người khác chúc phúc quả thật rất khó khăn, thậm chí muốn được họ thông hiểu thôi cũng đã là một quá trình gian nan rồi. Cho nên chúng ta phải có sự kiên cường.
Hai người con gái yêu nhau phải vậy, huống hộ còn chưa nói đến việc Tư Băng và Mộ Tuyết là hai chị em ruột.
Quả nhiên, ngày hôm sau Hạ phụ và má Lý về đến nhà. Tư Băng và Mộ Tuyết đương nhiên rất vui, tuy nhiên hai người cũng bắt đầu chú ý đến lời nói và hành động của mình, không biểu hiện quá thân mật, tránh bị phát hiện. Chính là, dù đã cố bảo trì khoảng cách nhưng hai người vẫn tự nhiên toát ra cảm tình của mình. Tình đã sâu nặng như vậy, dù cố ý cũng không tác dụng gì.
Khi hai người ăn cơm sẽ tự nhiên gắp rau cho đối phương, kết quả bị Hạ phụ nói có hai đứa con gái mà chẳng đứa nào gắp thức ăn cho mình, hai chị em lúc này mới ý thức được sự thân mật của mình, vội vàng gắp thức ăn vào đĩa của ba. Hai người lén lút liếc nhìn đối phương, thở ra một hơi.

Tư Băng rất muốn ôm chị, còn Mộ Tuyết thì không cho Tư Băng ôm, sợ bị ba và má Lý nhìn thấy. Làm hại Tư Băng cả ngày sầu não giống như oán phụ. Mộ Tuyết không đành lòng, đành phải ôm Tư Băng một cái, Tư Băng sẽ nhân cơ hội ôm chặt chị không buông, làm hại Mộ Tuyết lo lắng đề phòng. Có một lần, bị má Lý vô tình thấy được, má Lý cho rằng hai chị em cảm tình tốt, cũng không nghĩ gì nhiều. Mộ Tuyết lại sợ tới mức đổ đầy mồ hôi, trách cứ Tư Băng, nhưng Tư Băng chỉ cười hi hi ha ha, nói giữa chị em ôm nhau một cái thì có sao đâu.
Buổi tối hôm nay, Mộ Tuyết đang ngủ, cảm giác có người leo lên giường mình, vừa định kêu lên thì miệng bị che lại.
"Chị, là em nè !" Tư Băng nhanh nói.
"Làm chị hết hồn, đang hôm khuya khắt em chạy đến giường chị làm gì?" Mộ Tuyết oán giận nói.
"Em ngủ không được, nên muốn tìm chị !" Tư Băng chui vào trong chăn chị, ôm lấy chị.
"Em nha ! Bị phát hiện thì làm sao bây giờ !" Mộ Tuyết lo lắng.
"Mặc kệ ! Đã nhiều ngày rồi em chỉ ngủ một mình, đều ngủ không được, vẫn là ôm chị ngủ mới thoải mái nhất !" Tư Băng ôm chặt chị vui vẻ nói.
Mộ Tuyết hết cách, đành phải để Tư Tư ôm mình ngủ trên giường. Cô tìm một vị trí thoải mái, tựa vào trong ngực Tư Tư, tựa hồ rất thoải mái, vẫn là ôm Tư Tư ngủ là thích nhất. Mộ Tuyết thoả mãn tiến vào mộng đẹp.

"Tiểu Tuyết. Dậy ăn sáng nào !" Má Lý thấy hai chị em đều chưa xuống lầu nên vừa lên lầu vừa kêu Mộ Tuyết dậy trước.
"Dạ ! A !" Mộ Tuyết định thức dậy thì nhớ ra Tư Băng còn nằm trên giường mình, vô tình kêu ra tiếng.
"Làm sao vậy? A !" Tư Băng vốn đang ngủ, nghe tiếng chị kêu nên tỉnh dậy xem chị bị làm sao, không ngờ nhìn thấy má Lý đang đứng bên cạnh giường, nên cũng kêu lên tiếng.
"Hai đứa mới sáng sớm mà kêu la gì thế? Dì chăm sóc hai đứa từ nhỏ, còn xấu hổ gì nữa, mau dậy đi !" Má Lý cho rằng hai chị em đang thẹn thùng nên cũng không nghĩ nhiều, nói xong liền đi ra ngoài. Chỉ để lại hai người với bộ dáng kinh hoảng như trước, nửa ngày mới phục hồi tinh thần lại. 
"Tiểu Tuyết lại thấy ác mộng sao?" Tư Băng và chị rửa mặt chải đầu xong xuống lầu, Hạ phụ liền thân thiết hỏi.
"Dạ ? " Tư Băng và Mộ Tuyết đều có vẻ mặt mờ mịt.
"Ba nghe má Lý các con nói thấy Tiểu Băng ngủ trong phòng con, vậy là Tiểu Tuyết lại thấy ác mộng rồi, có phải đã gặp chuyện gì hay không?" Hạ phụ giải thích.
"Dạ, là...là con gặp ác mộng, cho nên Tư Tư đến phòng con ngủ. Không có gì. Bây giờ tốt lắm." Mộ Tuyết nói năng có chút lộn xộn.
Hạ phụ đang xem báo, nghe được âm thanh Mộ Tuyết có chút kì lạ, ngẩng đầu nhìn Mộ Tuyết, vẻ mặt có chút hốt hoảng. Nhìn lại Tư Băng thì thấy không có biểu tình gì. Ông có chút khó hiểu nhưng cũng không hỏi thêm nữa.
Mộ Tuyết dùng khửu tay thúc vào bụng Tư Băng, Tư Băng giật mình, quay đầu liền nhìn thấy vẻ mặt "Đều tại em" của Mộ Tuyết. 

Trên mặt hai người không lộ biểu tình gì, vẫn tiếp tục ăn sáng, nhưng dưới bàn thì lại là một quang cảnh khác : hai người này cứ chị đánh em một cái, em đánh trả một cái, không lúc nào ngừng. Tư Băng còn cố tình cù lét Mộ Tuyết, kết quả Mộ Tuyết làm đổ cả sữa trên bàn. Má Lý nhanh chóng thu dọn tàn cuộc, hai người thế này mới nghiêm túc dùng điểm tâm. Động tác nhỏ của hai người đều lọt vào tầm mắt của Hạ phụ, ông bất đắc dĩ lắc đầu.
"Tiểu Băng, con cũng lớn vậy rồi, không cần cả ngày lo chuyện công ty, cũng nên vì mình mà suy tính chút đi." Hạ phụ nói với Tư Băng.
"Con thì suy tính chuyện gì?" Tư Băng tựa hồ không hiểu ý tứ của ba.
"Đứa ngốc, đương nhiên là đại sự cả đời rồi ! Đã hai mươi mấy tuổi đầu rồi, mà bạn trai còn chưa thấy dẫn về nhà cho ba..." Hạ phụ "đau lòng" nói, bất quá chưa nói hết câu đã bị đánh gãy.
"Xì" một tiếng, Mộ Tuyết trong lúc đang uống sữa nghe được lời nói của ba thì bị sặc, phun hết sữa ra ngoài, lại bị nghẹn ho không ngừng.
"Chị, có sao không?" Tư Băng vừa vỗ lưng chị, vừa lo lắng hỏi. Bất chấp lời nói của ba, lực chú ý hiện tại của nàng đều tập trung trên người Mộ Tuyết. Rốt cuộc Mộ Tuyết không còn ho nữa, Tư Băng thế này mới yên tâm.
"Lời ba nói con có nghe hay không? Mau chóng tìm cho ba đứa con rể tốt, đỡ cho con suốt ngày cứ vùi đầu vào công việc !" Hạ phụ tiếp tục đề tài lúc nãy.
"Ba ! Hiện tại tâm tư của con đều đặt ở công ty, làm sao có thời gian. Với lại con còn trẻ, không cần gấp như vậy." Tư Băng từ chối.
"Ba chính là thấy con bận như vậy nên mới lo cho con thôi. Tìm một người giúp con không phải tốt hơn sao !" Hạ phụ phản bác nói.
"Aiza ! Ba, công ty nhưng cũng là của nhà chúng ta, con không muốn tặng cho người khác !" Tư Băng bắt đầu cảm thấy khó chịu rồi.
"Sao lại là cho người khác? Sau khi con kết hôn, cũng có thể làm việc tiếp, không được nữa thì kén rể, vậy là được rồi." Hạ phụ bộ dạng cái gì cũng có thể thương lượng, chỉ cần tìm người bạn trai tử tế là được.
"Con ăn no rồi !" Mộ Tuyết vốn nãy giờ im lặng lắng nghe đối thoại của hai người, hiện tại không thể chịu nổi nữa, liền đứng dậy chạy lên lầu.
"Tiểu Tuyết không khỏe sao? Mới ăn một chút mà đã thôi rồi?" Hạ phụ lúc này mới chú ý đến Mộ Tuyết, nhìn tựa như chưa động đến bữa sáng nên hỏi Tư Băng.
"Để con đi xem chị, còn chuyện này để nói sau !" Tư Băng cũng chạy nhanh lên lầu.
"Bà nói hai đứa này khi nào mới khiến tôi hết lo đây !" Hạ phụ oán giận nói với má Lý bên cạnh.
"Con cháu đều có phúc của con cháu, nóng ruột cũng không được, cứ từ từ đi !" Má Lý an ủi.
========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna