Google.com.vn Đọc truyện Online

1/8/18

Băng tuyết trong ngày hè (Mạc Khinh Ly) - Chương 31 - 41 (HOÀN)

Đăng bởi Ngân Giang | 1/8/18 | 0 nhận xét

Chương 31

"Chị..." Tư Băng thấy chị ngồi trên giường, nàng tiến lại gần chị, nhẹ giọng gọi.
Mộ Tuyết nghe được ba muốn Tư Băng tìm bạn trai, trong lòng rất khó chịu. Tư Tư sẽ rời khỏi mình sao? Trong lòng Mộ Tuyết bất an không yên. Vì thế cô không muốn nghe tiếp, chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi đó. Mộ Tuyết sau khi trở về phòng mình cũng không biết bản thân muốn làm gì, ngồi trên giường mà trong đầu trống rỗng, không thể nghĩ được gì, cũng không muốn suy nghĩ gì. Thấy Tư Băng vào, cô cố ý xoay người sang chỗ khác, không nhìn Tư Băng.
"Chị...Đừng không để ý đến em nha ! Vợ ah..." Tư Băng biết chị vì chuyện vừa rồi mà không vui, nàng ôm lấy chị, muốn an ủi chị.
"Ai là vợ của em ?" Mộ Tuyết đẩy Tư Băng ra, giận dỗi nói.
"Đương nhiên là chị rồi ! Chẳng lẽ còn có người khác !" Tư Băng lại ôm chị, ôn nhu nói.
"Chị không phải !" Mộ Tuyết lại đẩy Tư Băng ra.
"Hư ! Nói nhỏ chút !" Tư Băng nhanh chóng che miệng chị lại, sợ ba nghe được động tĩnh, đến lúc đó lại không biết giải thích như thế nào.
"A !" Tư Băng bị đau phải kêu ra tiếng. Không ngờ Mộ Tuyết hung hăng cắn Tư Băng một cái,  đến khi Tư Băng bị đau kêu ra tiếng, cô cũng không nhả ra. Tư Băng biết chị không vui, sau khi kêu một tiếng kia thì nàng cố chịu đau không lên tiếng nữa, muốn chị hết giận. Cho đến khi miệng có mùi máu tươi, Mộ Tuyết mới nhả ra. Ngẩng đầu nhìn thấy Tư Băng đang có vẻ rất thống khổ nhưng hoàn toàn không phát ra tiếng gì.
"Đau không? " Mộ Tuyết đột nhiên cảm thấy rất hối hận, không thể trách Tư Tư, mình sao lại có thể đối với Tư Tư như vậy?
"Không đau !" Tư Băng vội vàng lắc đầu, không dám nói đau, tuy rằng xác thực rất đau.
"Vậy chị cắn thêm một cái !" Mộ Tuyết nói xong liền cúi đầu như muốn cắn tiếp.
"Đừng mà !" Tư Băng nhanh chóng rút tay về, sợ lại bị cắn.
"Ngốc !" Mộ Tuyết bắt lại cánh tay muốn rút về kia.
"Chị ... đau !" Tư Băng đành phải nói thật, hy vọng chị hạ miệng lưu tình.
"Yên tâm ! Sẽ không cắn em nữa !"
Tư Băng nghe xong lời này thì không hề muốn rút tay về nữa, cầm lại tay chị, cũng thở dài một hơi.
"Chị xin lỗi, Tư Tư..." Mộ Tuyết nói xong liền khóc, có lẽ là uỷ khuất, cũng có thể là hối hận.
"Chị..." Tư Băng đau lòng ôm Mộ Tuyết vào trong ngực, để chị khóc một trận cho thoải mái, còn mình chỉ có thể ôm chị chặt hơn.
"Chị, tay em đau !" Tư Băng thấy chị khóc đủ lâu rồi, liền cố ý khiến chị chú ý. Phương pháp vụng về này xác thực gây được sự chú ý của Mộ Tuyết.
"Uh, em đợi chút, chị đi lấy hộp thuốc băng bó cho em." Mộ Tuyết mặc kệ nước mắt vẫn còn trên mặt, chạy nhanh đi lấy hộp thuốc.
"Chị..." Tư Băng nhìn chị chuyên tâm băng bó cho mình, kìm lòng không được gọi chị.
"Sao ? Có chuyện gì?" Mộ Tuyết cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục chuyên tâm xử lý miệng vết thương.
"Không có gì, chỉ là muốn gọi chị thôi." Tư Băng dùng tay không bị thương nâng cằm chị, chậm rãi nâng đầu chị. Nàng nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt chị. Mộ Tuyết nhắm mắt lại, cô không hề muốn khóc nhưng nước mắt vẫn cứ không nghe lời mà rơi xuống. Tư Băng than nhẹ một hơi, hôn lên nước mắt đang không ngừng trào ra kia, quả nhiên sau một lúc nước mắt đã ngừng rơi.
"Em sẽ vĩnh viễn ở bên chị." Tư Băng kiên định hứa hẹn.
Mộ Tuyết ngẩng đầu, nhìn thật sâu vào mắt Tư Băng, rồi lại cúi đầu tiếp tục băng bó.
"Chị, cũng không cần băng đến vậy chứ !" Tư Băng nhìn tay bị băng như thành bánh chưng, cười khổ nói.
"Ngốc ! Đáng đời !" Mộ Tuyết không để ý đến lời nói của Tư Băng, vẫn tiếp tục băng bó.
"Chị !" Tư Băng dùng một tay ôm chặt Mộ Tuyết trong lòng, tựa hồ muốn cùng chị hoà thành một thể, nên nàng thật dùng sức để ôm ! Như là dùng toàn bộ sức của mình.

"Tư Tư sẽ tìm bạn trai sao ? " Mộ Tuyết hỏi.
"Không phải vừa mới nói em sẽ vĩnh viễn ở bên chị sao !" Tư Băng buông chị ra, hai tay bắt lấy hai bả vai của chị, làm cho chị nhìn thẳng vào mắt mình, chân thành nói.
"Nhưng mà, ba nếu biết thì sẽ đau lòng." Mộ Tuyết nói ra sự băn khoăn trong lòng. 
"Này...tóm lại tin tưởng em, em sẽ giải quyết tốt. Cho em chút thời gian được không? Em nhất định sẽ ở  bên cạnh chị !" Tư Băng cam đoan với chị.
"Được ! Chị tin tưởng Tư Tư !" Mộ Tuyết nghe được lời cam đoan của Tư Băng, trong lòng yên tâm rất nhiều.
"Vậy chị có thể xuống lầu ăn sáng rồi phải không ?" Tư Băng lo lắng chị bỏ bữa sáng sẽ không tốt cho sức khoẻ.
"Nhưng mà, ba lại kêu em tìm bạn trai nữa thì sao ?" Mộ Tuyết lại lo lắng.
"Thiệt tình ! Vì sao ba chỉ kêu em ? Theo thứ tự thì nên kêu trưởng nữ trước chứ nhỉ !" Tư Băng bắt đầu trêu chọc.
"Em ! Đừng có đổ lên người chị ! Nếu Tư Tư muốn chị tìm, chị tìm một người là được chứ gì." Mộ Tuyết đánh trả.
"Không được, nếu chị không cần em, em làm sao bây giờ !" Tư Băng cố ý khoa trương thốt lên. Quả nhiên Mộ Tuyết nhìn thấy biểu tình khoa trương của Tư Băng, cười khanh khách.
"Được rồi ! Đi ăn thôi !" Tư Băng thúc giục, nếu không thức ăn sẽ nguội lạnh mất.
"Chị muốn ăn bữa sáng do Tư Tư làm !" Mộ Tuyết đưa ra yêu cầu.
"Được !" Chỉ cần chị muốn ăn là tốt rồi.
"Thơm quá ! Tiểu Băng cư nhiên cũng nấu ăn ah. " Má Lý đang thu dọn bàn ăn thì ngửi được mùi thơm truyền ra từ nhà bếp, ngạc nhiên nói.
"Đúng rồi, Tư Tư nấu ăn ngon lắm, dì Lý đợi lát nữa cùng ăn với con nha ! " Mộ Tuyết tự hào nói, giống như người được khen là bản thân mình.
"Được được, đợi lát nữa dì cũng nếm thử" Má Lý vui vẻ nói.
"Xong rồi !" Tư Băng bưng hai dĩa mì Ý đặt trước mặt chị và má Lý.
"Nhìn có vẻ ngon nha ! Tiểu Băng thật sự đã lớn rồi !" Má Lý nhìn món ăn đều đủ sắc hương vị, vui mừng nói.
"Dì mau nếm thử đi !" Tư Băng thúc giục, hy vọng nhận được sự tán thưởng của má Lý.
"Uh ! Thật ngon !" Má Lý vừa lòng gật gật đầu, "Nhưng mà Tiểu Băng vẫn là đừng thường xuyên vào nhà bếp, khói dầu không tốt cho cơ thể." Má Lý không quên dặn Tư Băng.
"Dạ không đâu, chỉ là ngẫu nhiên thôi " Tư Băng nhanh giải thích, bình thường cũng không có thời gian mà.
"Tiểu Tuyết, chúng ta thật có lộc ăn, đáng tiếc, ba con ra ngoài gặp bạn cũ rồi." Má Lý thay Hạ phụ tiếc nuối nói.
"Không sao, sau này có thể làm cho ba ăn mà." Tư Băng nói.
"Ba gặp bạn cũ gì ah?" Mộ Tuyết hiếu kì.
"Nghe nói có một lão chiến hữu ở nước ngoài mới về, còn có đứa con trai nữa." Má Lý vừa nói vừa xem xét sắc mặt Tư Băng.
"Vậy sao!" Mộ Tuyết nhìn ánh mắt má Lý tựa hồ hiểu được là đang muốn tạo quan hệ cho Tư Băng và con trai của vị lão bằng hữu này. Mộ Tuyết cố kìm nén sự khó chịu trong lòng, ngẩng đầu nhìn Tư Băng, vừa lúc bắt gặp ánh mắt Tư Băng. Tư Băng chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ với chị.
------------------------------------------------

Chương 32

"Con về rồi !" Tư Băng vừa vào nhà liền nhìn thấy trong phòng khách có người, không khỏi bất ngờ.
"Tiểu Băng, mau tới đây ! Đây là bác Vương. " Hạ phụ nhiệt tình giới thiệu với Tư Băng.
"Dạ chào bác Vương !" Tư Băng khẽ gật đầu chào hỏi đối phương.
"Tiểu Băng đây sao ! Mười mấy năm không gặp, đã lớn thành cô gái xinh đẹp vậy rồi ah ! " Lão Vương lặp lại lời thoại thường dành cho trưởng bối khi nhìn thấy tiểu bối, "Đây là con trai bác tên Vương Khiêm, trước đây hai đứa các con thường xuyên chơi với nhau đấy." 
"Chào em, đã lâu không gặp !" Vương Khiêm nhanh nhẹn đứng lên, vươn tay chào Tư Băng.
"Chào anh ! Hân hạnh !" Tư Băng lễ phép bắt tay, kiểu chào hỏi như khi làm việc.
"Làm gì mà khách sáo như vậy, con mau đến đây ngồi nói chuyện với mọi người nào !" Hạ phụ thấy Tư Băng rất lạnh đạm, vội vàng hoà giải.
"Ba, chị đâu?" Tư Băng nhìn trong phòng khách không thấy bóng dáng của chị.
"Tiểu Tuyết có chút không khoẻ, đang nghỉ trên lầu." Hạ phụ trả lời.
"Chị không khoẻ sao, vậy con đi xem chị !" Tư Băng nói xong liền lên lầu, không để ý đến sự ngăn cản của ba.
"Aiza đứa nhỏ này ! Đừng để  ý !" Hạ phụ xấu hổ nói với lão chiến hữu và Vương Khiêm.
"Dạ không sao !" Vương Khiêm nói xong thì Tư Băng đã mất bóng từ lâu. 
"Không có gì, không có gì, Tiểu Băng cũng là lo lắng cho chị !" Lão Vương cũng tỏ vẻ thông cảm. Tiếp theo ba người vừa uống trà vừa say sưa nói chuyện cũ năm xưa.
"Chị, em vào nha !" Tư Băng đứng cả buổi ở cửa, vẫn nhìn chị, chị đang ngồi ở bàn vẽ, thật lâu cũng không chú ý đến Tư Băng, Tư Băng đành phải đứng ở cửa nói.
"Tư Tư !" Mộ Tuyết nghe được âm thanh Tư Băng, ngẩng đầu liền nhìn thấy Tư Băng đứng ở cửa, cô liền nở nụ cười với đối phương.
"Chị đang vẽ gì vậy ?" Tư Băng nhìn thấy chị cười quả thật rất đẹp, nàng đi đến chỗ chị. Mộ Tuyết cũng không trả lời câu hỏi của Tư Băng, tiếp tục cúi đầu vẽ.
Tư Băng đi đến phía sau chị, nhìn thấy trên giấy vẽ cảnh hoa anh đào bay đầy trời, còn mình trong bức hoạ đang đứng giữa các cây anh đào. Mộ Tuyết vẽ chính là cảnh tượng trong công viên ở Nhật Bản. Cô cảm thấy khi đó Tư Tư đẹp quá nên muốn vẽ lại cảnh này.
"Chị vẽ thật đẹp, vẽ em đẹp đến như vậy !" Tư Băng nhìn dáng vẻ của chính mình trong tranh, cảm khái nói.
"Không phải ! Tư Tư vốn đã rất đẹp rồi !" Mộ Tuyết phản bác.
"Tặng cho em được không?" Tư Băng ôm lấy chị.
"Được ! Vốn là vẽ Tư Tư mà." Mộ Tuyết buông bút vẽ, cầm tay Tư Băng nói.
"Em còn muốn chị vẽ cho em một bức nữa, được không?"Tư Băng đặt đầu trên vai chị.
"Được ! Tư Tư muốn vẽ cái gì?" Mộ Tuyết nhẹ nhàng sờ mặt Tư Băng.
"Cũng không khác với bức này lắm." Tư Băng chỉ nói đơn giản như vậy, cũng không miêu tả gì nhiều.
"Được !" Mộ Tuyết thay giấy mới, lập tức vẽ. Tư Băng cứ như vậy đứng phía sau chị, im lặng nhìn chị vẽ. Nhìn chị không ngừng hoạt động hai tay, tranh vẽ dần dần xuất hiện dưới ngòi bút của chị.
"Vẽ xong rồi !" Mộ Tuyết xoay người cười nói với Tư Băng.
"Tốc độ vẽ tranh của chị càng lúc càng nhanh nha !" Tư Băng kinh ngạc.
"Dù sao không có việc gì làm nên chị thường xuyên luyện tập, vì vậy tốc độ mới như vậy !" Mộ Tuyết có chút ngượng ngùng.
"Chị..."
"Sao?" Mộ Tuyết ngẩng đầu, thấy Tư Tư đang nhu tình nhìn mình.
"Tin tưởng em !" Không cần nhiều lời, chỉ hy vọng đối phương tín nhiệm mình, điều này sẽ giúp mình có quyết tâm giải quyết tất cả khó khăn.
"Uh !" Mộ Tuyết dùng sức gật đầu.
"Em xuống lầu trước, chị cứ ở đây không cần xuống !" Nếu trốn không được, vậy chỉ có thể dũng cảm đối mặt.

"Tiểu Băng xuống rồi ah ! Tiểu Tuyết thế nào?" Hạ phụ thấy Tư Băng xuống lầu liền hỏi.
"Có chút không khoẻ nhưng không có gì nghiêm trọng, nghỉ ngơi chút là ổn." 
"Cảm tình của Tiểu Băng và chị tốt thật !" Vương Khiêm nói, thành công tạo được sự chú ý cho Tư Băng.
"Đúng vậy, tôi rất yêu chị !" Tư Băng nhìn Vương Khiêm nói lời thật lòng. Một lời nhiều nghĩa, tuy nhiên cũng không khiến người khác hoài nghi.
"Có anh chị em thật tốt !" Vương Khiêm hâm mộ nói. Cảm thấy trong lời nói Tư Băng không có gì không đúng.
"Đúng vậy ! Tình cảm chị em của hai đứa này rất tốt!" Hạ phụ cũng tỏ vẻ cảm động.
"Hai đứa ở đây chắc cũng sẽ chán, mau ra ngoài cùng nhau đi dạo đi ! Tiểu Khiêm nhiều năm rồi không về nước, mọi nơi đều thay đổi khá nhiều. Tiểu Băng, con dẫn Tiểu Khiêm đi tham quan một chút cho quen thuộc đường sá nhé !" Lão Vương thay con trai tìm cơ hội.
"Dạ !" Tư Băng sảng khoái đáp ứng. Liền dẫn Vương Khiêm ra ngoài.
"Tiểu Khiêm đứa nhỏ này thật không tệ!" Hạ phụ tán dương với lão chiến hữu. Xác thực là tuổi trẻ tài cao, lại đang làm việc cho một công ty đa quốc gia nổi tiếng.
"Tiểu Băng đứa nhỏ này thật cũng làm người ta thích nha ! Xinh đẹp lại có năng lực !" Lão Vương đáp lại.
Ha ha ha...Hai ông bố ăn ý cười to.

"Tôi có thể gọi em là Tiểu Băng không?" Vương Khiêm lễ phép hỏi.
"Không thể !" Tư Băng trả lời rõ ràng.
"Vì sao?" Vương Khiêm không nghĩ tới đối phương cự tuyệt rõ ràng như vậy, bất động tại chỗ.
Tư Băng vốn đi phía trước, thấy đối phương không theo kịp, nàng quay lại đi đến trước mặt đối phương, "Xin lỗi, chúng ta chỉ có thể làm bạn." 
"Nhưng mà vì sao, chẳng lẽ tôi một chút cơ hội cũng không có sao?" Vương Khiêm chưa từ bỏ ý định, "Trước đây, em thích nhất là cùng tôi đi chơi mà ! Còn nói sau này lớn lên phải gả cho tôi..."
"Đó là chuyện trước kia ! Chúng ta đều đã trưởng thành, những trò chơi lúc nhỏ sao có thể xem là thật." Tư Băng đánh gãy lời nói đối phương, "Hơn nữa, tôi đã có bạn trai rồi !" 
"Nhưng bác nói em chưa có bạn trai." Thì ra Vương Khiêm đang thăm dò tình huống.
"Ba tôi không biết tôi đã có bạn trai, tôi còn chưa kịp nói cho ông ấy biết." 
"Tôi có gì không bằng anh ta? Tôi sẽ cố gắng làm tốt nhất." Xem ra Vương Khiêm là thật thích Tư Băng, vẫn chưa từ bỏ ý định.
"Không phải anh không tốt, chỉ là tôi và chị ấy thật lòng yêu nhau, không ai có thể chia cách chúng tôi !" Tư Băng kiên trì nói. Tin tưởng cảm tình vững chắc giữa mình và chị, tuy nhiên đối phương tự nhiên sẽ nghe "chị ấy" thành "anh ấy". (Chắc hẳn các bạn đã biết trong tiếng Hoa thì ngôi thứ ba phát âm giống nhau)
"Chỉ cần em chưa kết hôn thì tôi vẫn còn cơ hội, tôi sẽ không bỏ cuộc, Em nhất định sẽ yêu tôi !" Vương Khiêm kiên trì.
"Anh vẫn là không nên lãng phí thời gian." Tư Băng có ý tốt khuyên bảo.
"Tôi sẽ làm cho em yêu tôi !" Vương Khiêm kiên định nói, "Về thôi !" Cũng không cho Tư Băng cơ hội phản đối lần nữa.

"Aiza!" Tư Băng bất đắc dĩ thở dài, thật đúng là chưa từ bỏ ý định mà !
-----------------------------

Chương 33

"Tiểu Băng, con cảm thấy Vương Khiêm thế nào?" Ngày hôm sau lúc ăn điểm tâm, Hạ phụ hỏi.
"Rất tốt !" Tư Băng không biểu cảm trả lời.
"Đúng rồi, đứa nhỏ này thật không tệ, nghe nói là sinh viên hàng đầu của đại học Harvard, hiện tại còn đang làm cho công ty đa quốc gia danh tiếng, nghe lão Vương nói cậu ta còn rất hiếu thảo. Tiểu Băng cần suy nghĩ kĩ nhé !" Má Lý cười nói, "Tiểu Tuyết, con nói có đúng hay không?" 
"Vâng !" Mộ Tuyết cúi đầu ăn cơm, trả lời. Tư Băng nhăn mặt nhíu mày, không nghĩ tới chị lại "Vâng", chẳng lẽ cũng đồng ý mình tìm bạn trai ! Tư Băng có chút không vui.
"Ba, Vương Khiêm tốt thì tốt, nhưng con đã có người yêu rồi !" Tư Băng đột nhiên thốt ra một câu như vậy.
Một tiếng "loảng xoảng" phát ra, nĩa của Mộ Tuyết rơi xuống đất, chẳng lẽ Tư Tư muốn cùng ba ngả bài, chuyện này quá đột nhiên, Mộ Tuyết có chút không tiếp nhận được.
"Cẩn thận một chút !" Tư Băng thay chị nhặt nĩa lên.
"Tiểu Băng có người yêu rồi ! Lài ai ?" Hạ phụ cũng lắp bắp kinh hãi hỏi.
"Đúng vậy ! Chỉ là chưa kịp nói cho cả nhà biết, không biết mở miệng như thế nào." Tư Băng nhìn chị, thấy chị vẫn cúi đầu, đều đã nói đến như vậy mà chị vẫn không có phản ứng gì, chẳng lẽ không thật sự quan tâm mình có bạn trai hay không, Tư Băng lại giận thêm một tầng.
"Vậy sao, mau nói cho ba biết, rốt cuộc là ai?" Vẻ mặt Hạ phụ khẩn trương.
"Đúng rồi, Tiểu Băng, dì cũng chưa nghe con nói qua." Má Lý cũng nôn nóng muốn biết.
"Bởi vì không biết có kết quả hay không, cho nên tạm thời không muốn nói cho mọi người biết !" Tư Băng không nhanh không chậm giải thích, nhìn lại chị cúi đầu càng thấp hơn trước, cư nhiên còn không có phản ứng ! Tư Băng hiện tại đã thật sự nổi giận !
"Không kết quả ! Vì sao ?" Má Lý nghi hoặc hỏi. Hạ phụ thì chưa hỏi gì, nhìn chằm chằm vào Tư Băng, lại nhìn sang Mộ Tuyết.
"Đó là bởi vì anh ấy ra nước ngoài hai năm trước, mới về nước cách đây không lâu. Dù sao cũng cách nhau xa, không biết tương lai sẽ thế nào, cho nên không dám khinh suất nói với ba, sợ ba sẽ thất vọng !" Tư Băng lần này một hơi nói toàn bộ sự tình khiến ai nghe cũng hiểu được, nhìn thấy chị ngẩng đầu nhìn mình với ánh mắt khó hiểu, rốt cuộc cũng có phản ứng rồi ! Nhưng nàng cố ý dỗi không nhìn chị.
"Thì ra là như vậy, chẳng trách Tiểu Băng không nói cho chúng ta biết." Má Lý hiểu ra vấn đề.
Hạ phụ lại bình tĩnh lạ thường, nhìn Tư Băng rồi lại nhìn Mộ Tuyết, "Nếu vậy, ngày mai dẫn cậu ta đến gặp ba !" Nói xong liền trở về phòng.
"Trước khi đến thì báo cho dì biết, để dì chuẩn bị một bữa ăn thật ngon !" Má Lý nhiệt tình nói với Tư Băng.
"Được ! Con no rồi, con đi làm đây  !" Tư Băng nói xong liền vội vàng rời khỏi nhà, giả vờ không nhìn thấy ánh mắt của chị, ngay cả trao đổi bằng ánh mắt với chị cũng không có.

"Tiểu Tuyết ? Con làm sao vậy? Có phải không khoẻ không? Sao sắc mặt kém vậy !" Má Lý chú ý thấy Mộ Tuyết có vẻ bất ổn, quan tâm hỏi.
"Con không sao, có thể hôm qua ngủ không ngon, con đi ngủ bù đây !" Mộ Tuyết tuỳ tiện viện ra cái cớ, trở về phòng mình.
Đây không phải sự thật ! Tư Tư nhất định là đang nói dối ! Đúng vậy ! Tư Tư nhất định vì muốn gạt ba, không muốn giao ra bạn trai cho nên mới nói mình đã có bạn trai ! Nhất định là như vậy ! Tư Tư đã nói sẽ không rời khỏi mình, sẽ không tìm bạn trai ! Mộ Tuyết trở lại phòng cứ như vậy tự an ủi mình. Nhưng vì sao Tư Tư không nhìn mình dù một cái? Vì sao không nói gì với mình trước? Vì sao không cùng mình thương lượng? Vì sao không để ý đến mình? Vì sao... Trong đầu Mộ Tuyết tất cả đều là lời nói của Tư Băng, cùng với dáng vẻ rất chân thật khi nói những lời này, Mộ Tuyết cảm thấy một nỗi bất an kinh khủng đang tràn ngập cơ thể.

"Đến tìm mình có chuyện gì đây?" Lam Thiên tùy ý ngồi đối diện Tư Băng hỏi. Mình và người yêu đang ngọt ngào, ai ngờ Tư Băng đột nhiên liên lạc nói có việc gấp làm mình vô cùng lo lắng chạy đến, phải để người yêu sang một bên, không biết lát phải dỗ dành thế nào đây?
"Ha ha...Thật ra cũng không có gì..." Tư Băng tươi cười tỏ vẻ nịnh nọt.
"Không thể nào! Mình bỏ lại Tiểu Vũ chạy tới đây ! Giờ cậu nói không có gì vậy mình đi đây !" Lam Thiên nói xong muốn đứng dậy đi.
"Đừng đừng..." Tư Băng sốt ruột đứng lên, không cho đối phương đi.
"Chuyện gì? Nói mau!" Lam Thiên ngồi xuống trở lại, thúc giục.
"Mình nói với ba là mình có người yêu..."Tư Băng hít một hơi, chuẩn bị đem chuyện này sảng khoái nói một lần, không ngờ lại bị đối phương nhảy vào!
"Cái gì, không thể nào! Vậy cậu làm sao còn có khả năng còn sống ngồi đây !" Lam Thiên lại nhảy dựng lên, bất quá lần này là vì kinh ngạc !
"Không phải !  Chuyện đó... Mình chỉ nói là mình có người yêu, cũng không có nói là ai, hơn nữa..."Tư Băng ấp a ấp úng.
"Vậy là tốt rồi, làm mình sợ hết hồn !Uh...Không đúng ! Vậy có liên quan gì với mình ! Đừng nói là cậu nói người yêu là mình nha !" Lam Thiên cảm giác một loại điềm xấu theo lòng bàn chân nhảy đến ót.
"Cậu đúng là thông mình !" Tư Băng cười nịnh nói.
"Tiểu Vũ còn ở nhà chờ mình ! Mình muốn về gặp cậu ấy !" Lam Thiên vội vã đứng lên, chạy nhanh ra cửa, nhưng vẫn là chậm một bước.
"Mình nói rồi, gặp cậu là không có chuyện gì tốt !" Lam Thiên thấy Tư Băng đã chắn trước cửa, kêu rên nói !
"Đừng vậy mà ! Giúp mình đi ! Được không! Giúp mình đi mà !" Tư Băng vậy mà tiến lên vừa ôm vừa lay động hai cánh tay của Lam Thiên, dùng giọng điệu ôn nhu trăm năm khó gặp, làm Lam Thiên nổi hết da gà, nhanh chóng đẩy tay Tư Băng ra, nhảy ra xa mấy thước.
"Không được, nếu Tiểu Vũ biết nhất định sẽ nổi điên, cậu ấy từ nước Mỹ xa xôi theo mình về đây là do sợ mình bị ba bức hôn, nếu cậu ấy biết, nhất định sẽ hiểu lầm !" Lam Thiên lo lắng.
"Chúng ta trước tiên nói rõ ràng với cậu ấy không phải là được rồi sao, mình hiểu cậu ấy mà, sẽ không giận đâu, huống hồ cậu ấy cũng không phải không biết chuyện của mình." Tư Băng trấn an.
"Vẫn là không được, mình làm sao giống bạn trai của cậu ! Mình làm sao xứng đôi với cậu được!" Lam Thiên vẫn như cũ không chịu đáp ứng.
"Nếu đã vậy, mình cũng không làm khó người khác." Tư Băng tỏ vẻ thiện ý nói.
"Tư Băng, không ngờ cậu thông cảm người khác như vậy, không giúp cậu được, xin lỗi nha!" Lam Thiên cảm kích nói, chính là khi nghe được câu nói tiếp theo của Tư Băng thì hận không thể đem Tư Băng bóp chết!
"Vậy mình đành phải come out ! Chỉ là không biết bác Lam sẽ nghĩ thế nào, dù sao chúng ta làm bạn tốt nhiều năm như vậy, cậu lại giống mình, không chịu giao bạn gái ra, đến lúc đó chỉ sợ... Aiza! tục ngữ nói giấy không gói được lửa đó mà..." Tư Băng tỏ vẽ bất đắc dĩ.
"Hạ Tư Băng ! Xem như cậu lợi hại !" Lam Thiên căm giận nói, "Tuy nhiên, mình cũng không chắc sẽ không bị lộ, còn có, chỗ Tiểu Vũ cậu phải giải thích rõ ràng, nếu có gì ngoài ý muốn xảy ra, mình sẽ không tha cho cậu !" Lam Thiên đành phải thỏa hiệp. Dù sao không lo cho mình thì cũng phải lo cho Tiểu Vũ, Tiểu Vũ và mình không giống nhau, cậu ấy là con trai độc nhất, nếu bị trong nhà biết, nhất định so với mình sẽ thê thảm rất nhiều.
"Mình biết Tiểu Thiên là tốt nhất mà ! Thật không hổ là bạn trai của mình !" Tư Băng cao hứng lại một lần nữa lay động cánh tay Lam Thiên.
"Đừng có giả mù sa mưa ! Ai là bạn trai cậu !" Lam Thiên thật sự chịu không nổi.
"Đương nhiên là cậu rồi ! Trừ cậu ra thì còn ai vào đây !" Đúng vậy, cũng chỉ có Lam Thiên mới chịu làm bạn trai giả của mình.
"Khi nào thì đi gặp bác trai bác gái đây?" Lam Thiên hỏi, sớm chết sớm đầu thai !
"Yên tâm, sẽ sớm thôi! Cũng sẽ không chiếm nhiều thời gian của cậu đâu!" Tư Băng nói cho đối phương an tâm, biết Lam Thiên muốn bên cạnh Tiểu Vũ nhiều, chỉ sợ lần này Tiểu Vũ trở về cũng không có chuyện gì tốt, bằng không vốn sợ về nước như Tiểu Vũ thì sao lại dễ dàng trở về, cho dù Lam Thiên quay về thì cũng không nhất thiết phải đi theo, dù sao Lam Thiên về nước cũng chỉ thời gian ngắn. Nghe nói ông nội Tiểu Vũ bị bệnh nặng, tuy nhiên lúc mình đến thăm thì tựa hồ không nghiêm trọng lắm.
"Vậy là tốt rồi ! Mình đi trước đây !" Lam Thiên không muốn tiếp tục ở đây dù chỉ một giây.
---------------------------------

Chương 34

"Ủa ? Cô là..." Lam Thiên đang chuẩn bị rời khỏi thì nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang đứng trước cửa văn phòng, bởi vì anh và Tư Băng hai người chỉ lo đùa giỡn nên không phát hiện có người mở cửa ! Không biết cô ấy nghe được bao nhiều rồi, thật lo lắng không biết chuyện của mình có bị phát hiện hay không. Tuy nhiên cô gái này thật đúng là kỳ lạ, nghe lén người khác nói chuyện mà lại không biết xấu hổ. Không đúng ! Vì sao cô ấy cứ đứng bất động như thế, lại nhìn chằm chằm vào Tư Băng, không phải là người yêu Tư Băng đấy chứ...?
"Chị ? Sao chị lại tới đây?" Tư Băng không ngờ chị đến, cũng không thông báo mình trước một tiếng. Nàng nhìn thấy sắc mặt chị không tốt, tiến gần chị, ai ngờ..."ba" một tiếng, Mộ Tuyết hung hăng tát một cái vào mặt Tư Băng, rồi khóc chạy đi. Tư Băng kinh ngạc không biết chuyện gì, mình đã làm sai gì sao? Vì sao lại tát mình? Tư Băng vừa uỷ khuất vừa sợ hãi ! Nàng quay đầu nhìn Lam Thiên, muốn hỏi một chút vừa rồi xảy ra chuyện gì, Tư Băng đã hoàn toàn bị cái tát vừa rồi làm cho ngớ ngẩn rồi.
"Vừa rồi hình như cô ấy luôn đứng ở đây, nhưng không biết đã nghe được bao nhiêu. Tuy nhiên có thể khẳng định là, cô ấy nhất định hiểu lầm cậu và mình thật sự có quan hệ nam nữ...." Lam Thiên còn muốn nói gì đó nữa nhưng Tư Băng đã bỏ chạy ra ngoài.
"Tiểu Hi ! Vừa rồi chị của tôi đến, tại sao không cho tôi biết? " Tư Băng nóng nảy chất vấn.
"Tôi lúc nãy không thấy Tiểu Tuyết đến, tôi đi lấy tài liệu, mới vừa quay về !" Tiểu Hi giải thích, "Này, chị đi đâu vậy? Sắp có cuộc họp quan trọng, chị..." Không đợi Tiểu Hi nói xong, Tư Băng đã chạy đi rồi.
"Vẫn là huỷ bỏ cuộc họp đi ! Phỏng chừng cô ấy khó có thể quay lại liền." Một lát sau Lam Thiên đề nghị.
"Tôi cũng nghĩ vậy." Tiểu Hi nhìn phương hướng Tư Băng biến mất, đồng ý nói.
"Cô cũng biết ?" Lam Thiên ngạc nhiên.
"Uh." Tiểu Hi trả lời.
"Nhưng mà, các cô ấy là chị em !" Lam Thiên lo lắng nói.
"Thì thế nào?" Tiểu Hi hỏi lại, "Nông cạn !"
"Ha ha... Các cô gái xinh đẹp bây giờ sao tính tình bạo thế nhỉ !" Vừa rồi Mộ Tuyết tát Tư Băng tuyệt đối không nhẹ chút nào ! Vẫn là Tiểu Vũ nhà mình ôn nhu nhất, "Tạm biệt người đẹp !" Nghĩ đến Tiểu Vũ, Lam Thiên nhanh chóng về nhà.
"Hừ !" Tiểu Hi không để ý tới Lam Thiên, lập tức gọi điện thoại thông báo các bộ phận huỷ cuộc họp.

"Chị..." Tư Băng thấy Mộ Tuyết đã vào một chiếc taxi, vội vàng hét lớn. Tuy nhiên vẫn không giữ chị lại được, xe taxi đã chạy đi. Tư Băng gấp gáp chạy đến xe của mình, đuổi theo.
"Bác tài, làm phiền chạy nhanh một chút !" Mộ Tuyết thấy Tư Băng đang đuổi theo nên nói với tài xế.
"Được được, cô đừng quá đau lòng. Nhưng tôi đã chạy rất nhanh rồi, tính mạng quan trọng nhất. Vẫn phải cẩn thận." Tài xế thấy Mộ Tuyết khóc vô cùng thương tâm, nghĩ Mộ Tuyết gặp chuyện gì đó, nhiệt tình an ủi. Thấy đối phương không phản ứng gì với lời nói của mình, vẫn cúi đầu khóc, ông lắc đầu, "Cô ah, cô còn chưa nói muốn đi đâu." Tài xế khó xử hỏi.
"Xin...xin lỗi, Lưu Vân cư. " Mộ Tuyết lúc này mới ý thức được mình chỉ lo kêu tài xế chạy nhanh mà chưa nói muốn đi đâu.
"Lưu Vân cư !" Tài xế bất ngờ thốt lên, chỗ đó là nơi ở của những người có tiền mà ! Nhưng thấy đối phương có dáng vẻ vô cùng đau lòng như vậy nên cũng không nói gì thêm. 
"Chạy nhanh như vậy làm gì ! Tài xế ông không muốn sống nữa sao !" Tư Băng gầm nhẹ.
"Cô ơi, đến rồi !" Tài xế thấy đối phương vẫn còn khóc, nhắc nhở nói.
"Cám ơn !" Mộ Tuyết nói xong lập tức xuống xe.
"Này, cô còn chưa trả tiền!" Tài xế hướng Mộ Tuyết kêu lên, sống nơi cao cấp như vậy chắc cũng không thiếu tiền đâu đấy chứ.
"Cho ông !" Tư Băng lấy tiền ra cũng không thèm đếm đưa cho tài xế. Chạy nhanh như vậy ! Tư Băng vẫn còn thầm oán tài xế nên sắc mặt vô cùng khó coi.
"Cô vẫn chưa lấy tiền thối." Tài xế nhanh bước theo Tư Băng kêu lại. Không thể lấy tiền như thế, tài xế taxi cũng phải có đạo đức nghề nghiệp !
"Không cần thối !" Tư Băng cũng không quay đầu lại nói. Vội vàng đuổi theo chị.
"Không hổ là người có tiền, ra tay hào phóng như vậy, hôm nay nghỉ một ngày cũng được rồi." Tài xế cầm số tiền trong tay thầm nói, lại ngẩng đầu nhìn biệt thự trước mắt, "Nếu có thể cùng với vợ ở nhà đẹp như vậy thì tốt biết mấy  !" Tài xế lắc đầu lái xe rời đi.

"Chị..." Tư Băng hướng Mộ Tuyết hô to, đuổi theo sát phía sau.
"Tiểu Băng, Tiểu Tuyết làm sao vậy? Hôm nay nhìn thật lạ !" Má Lý thấy Mộ Tuyết vội vàng lên lầu, lo lắng hỏi.
"Dạ không có gì đâu, chắc là tâm trạng của chị không được tốt thôi, con đi nói chuyện với chị chút sẽ không sao." Tư Băng một bên giải thích một bên hướng cầu thang chạy lên.
"Vậy con nói chuyện với chị nhiều chút, chị con nghe lời con nhất đó !" Má Lý căn dặn.
"Con biết rồi !" Tư Băng nói vọng xuống.

"Chị ! Mở cửa cho em được không? Không phải như chị thấy đâu !" Tư Băng bị nhốt ngoài cửa nên đành phải đứng đó giải thích. Nhưng căn bản hoàn toàn không được đáp lại.
"Chị ! Chị đang làm gì vậy ? Mở cửa nhanh lên !" Tư Băng thấy chị không phản ứng nên lo lắng hỏi, nhưng sợ kinh động ba và má Lý nên không dám lớn tiếng.
"Chị, nếu chị không mở cửa thì em dùng chìa khoá phụ mở đó, chị?" Tư Băng không nghe chị trả lời thì càng lo lắng, đành phải chạy về phòng mình lấy chìa khoá. Những gì liên quan đến chị, Tư Băng đều cẩn thận chuẩn bị sẵn.
"Chị, em mở cửa nha !" Tư Băng nhẹ nhàng mở cửa, thấy trong phòng ngủ không có người, nhưng lại nghe được âm thanh trong phòng tắm.
"Chị ! Chị đang làm gì vậy !" Tư Băng tiến đến phòng tắm liền nhìn thấy chị vẫn mặc quần áo đang đứng dưới vòi phun nước, mà lại là nước lạnh ! Hiện tại đã sắp sang thu rồi ! Sẽ bị cảm mất ! Tư Băng vội vã chạy đến tắt vòi nước !
"Em tránh ra !" Mộ Tuyết đẩy Tư Băng ra, lại muốn mở vòi nước.
"Chị ! Sẽ bị bệnh !" Tư Băng cầm tay chị nói.
"Không cần em lo !" Mộ Tuyết muốn đẩy Tư Băng ra, nhưng lần này Tư Băng đã sớm có chuẩn bị, nên không thành công.
"Em buông chị ra !" Mộ Tuyết kêu lên. Tư Băng ôm lấy Mộ Tuyết, không muốn để chị lại trúng nước lạnh.
"Không buông ! Chị sẽ bệnh mất !" Mặc kệ Mộ Tuyết giãy dụa như thế nào, Tư Băng chính là không buông.
"Vì sao... Sao lại đối xử với chị như vậy ! Em buông chị ra...!" Mộ Tuyết vừa khóc vừa chậm rãi ngồi xổm xuống đất.
"Chị, hãy tin em ! Thật sự không phải như chị thấy !" Tư Băng vô cùng đau lòng khi thấy chị như vậy.
"Em không cần gạt chị ! Chị đã nghe và đã nhìn thấy hết ! Vì sao còn muốn gạt chị ! Rõ ràng em có bạn trai, vì sao...Vì sao còn muốn...?" Mộ Tuyết nhớ lại tình cảnh kia, Tư Băng chưa từng đối với bất luận kẻ nào ôn nhu như vậy ! lại còn làm nũng trước một người con trai ! Mộ Tuyết không muốn nghe gì, cũng không muốn nghĩ gì, trong đầu chỉ toàn hình ảnh Tư Băng làm nũng với người bạn trai đó. Mộ Tuyết ôm lấy đầu, không muốn nghe gì nữa !
"Thật sự không phải như chị thấy ! Là giả, tất cả đều là giả !..." Tư Băng không ngừng giải thích, Mộ Tuyết vẫn không có phản ứng gì, vẫn ôm đầu, giống như con rùa chỉ trốn trong mai của nó.
"Chị ! Chị muốn như thế nào mới bằng lòng tin tưởng em ? Nói cho em biết !" Tư Băng thật sự không còn cách nào khác ! Nàng cường ngạnh nâng đầu Mộ Tuyết lên, làm cho Mộ Tuyết đối diện mình.
Mộ Tuyết không có khí lực mạnh như Tư Băng, đành phải ngẩng đầu. Nhìn chăm chú vào ánh mắt Tư Băng. Nhìn thấy biểu tình của Tư Băng như vậy như là sự thật, không khỏi có chút dao động. Có lẽ thật sự không phải như vậy ? Lắc đầu, không đúng không đúng, nhưng mình đã nghe rõ ràng ! Mộ Tuyết mâu thuẫn.
Tư Băng nhìn thấy chị như vậy, biết chị không còn kiên định suy nghĩ của mình như lúc nãy, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tuy nhiên, khi nàng nghe được chị nói câu tiếp theo, không khỏi chấn động !
--------------------------------

Chương 35

"Chị...chị muốn Tư Tư !" Mộ Tuyết sau khi nói xong thì thẹn thùng cúi đầu.
"Chị ! Chị đang nói đùa phải không !" Tư Băng kinh ngạc đến lui về phía sau, bởi vì nàng vốn đang ngồi xổm nên hành động đột ngột này làm nàng ngồi hẳn xuống đất, vội vàng đứng bật dậy.
"Tư Tư...không muốn ?" Mộ Tuyết nhìn thấy Tư Băng phản ứng mạnh như vậy, ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt ngẩn ra của Tư Băng. Trên mặt vẫn còn nước mắt, một dáng vẻ rất đáng thương.
"Chuyện này...chuyện này cũng quá..." Tư Băng không biết nên nói như thế nào, ấp a ấp úng.
"Tư Tư không muốn chị... Chị hiểu rồi !" Mộ Tuyết như bị một vết thương trong lòng, tiếp tục cúi đầu, nhẹ nhàng khóc.
"Chị ! Chị đừng khóc ! Ý em không phải vậy... Chỉ là chị đột nhiên đưa ra yêu cầu này, làm cho em không kịp tiếp nhận được, em, em không biết..." Tư Băng thấy chị muốn khóc, vội vàng ngồi xổm xuống giải thích. Chính là bản thân mình cũng không biết nên như thế nào, nên nói năng lộn xộn.
"Uhm..." Tư Băng còn muốn nói gì đó, lại bị chị bất ngờ hôn, làm cho những lời định nói bị nuốt vào lại trong miệng.
Đây là lần đầu tiên Mộ Tuyết chủ động hôn Tư Băng, không đúng, phải nói là lần đầu tiên chủ động hôn Tư Băng quang minh chính đại như vậy. Cô có chút hưng phấn cũng có chút khẩn trương, không biết Tư Băng có cự tuyệt hay không. Tuy nhiên, sự lo lắng của Mộ Tuyết là hoàn toàn dư thừa, Tư Băng tỏ vẻ vô cùng hưởng thụ. Hai tay nàng nâng hai má của chị, hơi hơi nâng đầu Mộ Tuyết lên, chủ động làm cho nụ hôn cả hai thêm sâu sắc, từ bị động rất nhanh biến thành chủ động.
"Đừng nhúc nhích !" Tư Băng còn muốn làm gì nữa thì bị Mộ Tuyết ngăn lại. Nàng khó hiểu rời khỏi đôi môi của chị, nhìn chị.
"Hẳn là phải do chị chủ động !" Sau khi Mộ Tuyết nói xong câu đó, có lẽ bởi vì hưng phấn, cũng có lẽ bởi vì thẹn thùng mà trên mặt cô như bị một đám mây đỏ che kín. Tư Băng nghe được lời nói của chị, đôi mắt mở to hơn cả mắt trâu.
"Chị ! Chị không phải thật đấy chứ ! ?" Tư Băng dự cảm một điềm xấu.
"Em nghĩ sao ?" Mộ Tuyết hỏi lại, nhìn nét mặt Tư Băng thay đổi trong nháy mắt cảm thấy thực dễ thương, cô lại chủ động hôn lên.
"Chị..." Tư Băng đột nhiên kêu Mộ Tuyết, làm cho Mộ Tuyết vốn đang chuyên tâm hôn Tư Băng có chút không hài lòng.
"Sao?" Mộ Tuyết dùng một từ đơn trả lời Tư Băng xong lại tiếp tục hôn, nhẹ nhàng chậm rãi.
"Quần áo của chị ướt hết rồi, có bị lạnh hay không?" Tư Băng ra vẻ quan tâm hỏi, kỳ thật là muốn dời đi lực chú ý của Mộ Tuyết, để mình thừa dịp phản công lại.
Mộ Tuyết không để ý tới câu hỏi của Tư Băng, nhưng cũng dừng lại hành động của mình. Cô đứng lên. Tư Băng nhìn thấy chị đứng lên, có chút buồn bực, nhưng sau đó nàng lập tức hiểu được chị muốn làm gì. Mộ Tuyết chậm rãi cởi quần áo đang ướt đẫm xuống, cố ý cởi thật chậm, làm cho Tư Băng không tự chủ được cũng đứng lên.
Tư Băng muốn ôm chị, lại bị Mộ Tuyết đẩy ra. Mộ Tuyết buồn bực, muốn cởi quần áo Tư Băng, làm Tư Băng vội lui về phía sau.
"Những lời Tư Tư vừa nói lúc nãy đều là giả sao ?" Mộ Tuyết nhìn thấy phản ứng Tư Băng như vậy nên chất vấn hỏi.
Một câu này khiến cho Tư Băng đình chỉ phản kháng. Nàng đành phải yên lặng chấp nhận tất cả, âm thầm ai thán vận mệnh của mình không may rồi.
"Lần này là chị làm chủ !" Ánh mắt Mộ Tuyết sáng lên, tới gần Tư Băng.
---------------
"Đau quá !" Tư Băng kêu ra tiếng.
"Tư Tư ! Em..." Mộ Tuyết khó có thể tin nhìn vết màu đỏ trên tay mình. Nháy mắt hiểu được gì đó, nụ cười tươi nở rộ trên mặt, cô xoa xoa hai má Tư Băng, cúi người khẽ cắn vành tai Tư Băng, nhẹ nhàng nói, "Tư Tư yên tâm, chị sẽ thật ôn nhu."
Tư Băng nghe được lời nói của chị thì mặt đỏ bừng, chị vì sao lại biến thành như vậy? Đúng là tự chui đầu vào rọ mà ! Tư Băng hối hận thì đã muộn.
-------------
Mộ Tuyết nhìn Tư Tư đang ngủ say, mỉm cười, cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời. Cô nâng tay mình lên, nhìn chằm chằm. Ngón tay hồng hồng, tựa hồ có thể nhìn thấy vết đỏ sẫm kia của Tư Tư. Mộ Tuyết không nghĩ tới cư nhiên đây là lần đầu tiên của Tư Tư, chẳng lẽ cùng Tiểu Y không có...? Mộ Tuyết cảm thấy thật bất khả tư nghị. Bất quá lại âm thầm cảm thấy may mắn, Tư Tư là của mình, vĩnh viễn đều là của mình. Nhìn thấy trên ra giường có nhiều vết hồng mai, không khỏi có chút hối hận, mình đã hiểu lầm Tư Tư, lại còn tát Tư Tư, đều tại mình quá kích động mà. Phải tin tưởng Tư Tư ! 

Mộ Tuyết sờ hai má hồng hồng của Tư Tư, vẫn là mềm mại như vậy ! Cô tựa đầu vào trong lòng Tư Tư, tìm một vị trí thoải mái, cánh tay thật tự nhiên khoát lên trên lưng Tư Tư, đã lâu rồi không cảm thấy thoải mái như vậy !

"Tiểu Tuyết, Tiểu Băng, cơm nước xong rồi !" Má Lý nhẹ nhàng gõ cửa nói.
"Uhm...Mệt quá..." Tư Băng xoay người, tiếp tục ngủ !
"Tư Tư ! Dậy đi em ! Xuống ăn cơm chiều thôi !" Mộ Tuyết vỗ vỗ vai Tư Băng, nhẹ giọng gọi.
"Em mệt quá..." Tư Băng tiếp tục ngủ, không để ý tới lời của Mộ Tuyết.
"Tư Tư... Được rồi, vậy em ngủ tiếp đi ! Chị sẽ nói em không được khoẻ, ngoan ngoãn ngủ nhé !" Mộ Tuyết sờ nhẹ hai má Tư Băng, căn dặn. Tư Tư quả thật đã quá mệt mỏi rồi, đều do mình không tốt.

Mộ Tuyết mặc quần áo, đứng trước gương nhìn thật kỹ, thấy không có gì bất ổn mới yên tâm rời khỏi phòng.
"Tiểu Băng sao không xuống ?" Má Lý không thấy Tư Băng xuống nên hỏi.
"Tư Tư không khoẻ lắm, chắc do làm việc quá mệt, đang ngủ trong phòng con. Lát em ấy dậy sẽ ăn sau." Mộ Tuyết vừa giải thích với má Lý vừa nhìn sắc mặt của ba.
"Đúng rồi, nghe Tiểu Băng nói con không được khoẻ, giờ sao rồi?" Má Lý thân thiết hỏi, "Mặt đỏ hồng như vậy, không phải phát sốt chứ?" Má Lý vừa nói vừa sờ trán Mộ Tuyết.
"Con không sao, đã khoẻ rồi ah. Tại gần đây thường xuyên luyện vẽ nên có chút mệt." 
"Đừng để mệt như vậy, nghỉ ngơi nhiều chút !" Hạ phụ nói, lại nhìn sắc mặt Mộ Tuyết.
"Dạ, con biết rồi !" Mộ Tuyết cúi đầu ăn cơm. Cảm thấy rất có lỗi với ba, không biết sau khi ba biết chuyện tình của mình và Tư Tư thì sẽ như thế nào. Nhất định là sẽ rất đau lòng ! Mộ Tuyết cảm thấy mình thật bất hiếu.
"Tiểu Tuyết sao cứ cúi đầu vậy, vẫn không thoải mái sao?" Má Lý lại hỏi.
"Không có !" Mộ Tuyết vội vàng ngẩng đầu, tỏ vẻ vô cùng có tinh thần.
"Vậy là tốt rồi !" Má Lý thế này mới yên tâm.
Mộ Tuyết nhìn ba, vừa lúc đụng phải ánh mắt của ba, cô chột dạ né tránh. Hạ phụ lắc đầu, cũng không nói gì.
"Con no rồi ! Con lên lầu xem Tư Tư thế nào !" Mộ Tuyết nói với ba và má Lý.
"Uh đi đi !" Hạ phụ gật đầu nói.
"Con xem Tiểu Băng muốn ăn gì, để dì nấu. " Má Lý nói.
"Dạ ! Cảm ơn dì Lý." Mộ Tuyết gật đầu.
"Đứa ngốc này, với dì mà nói cám ơn gì." Má Lý xoa xoa đầu Mộ Tuyết yêu thương nói.
"Dạ, sau này sẽ không!" Mộ Tuyết cười nói, rồi chạy lên lầu.
-----------------------------------------

Chương 36

"Ông nè, không biết bạn trai Tư Băng như thế nào ? Ánh mắt Tư Băng hẳn là không nhìn sai được." Vẻ mặt má Lý hưng phấn, "Tiểu Tuyết, con nói có phải không ?"
"Đúng vậy ! Ánh mắt Tư Tư sẽ không sai !" Mộ Tuyết gật đầu với má Lý. Người Tư Tư coi trọng là mình, đương nhiên ánh mắt không sai ! Mộ Tuyết thầm nghĩ trong lòng.
"Đến lúc gặp mới biết được, không cần sớm kết luận như vậy !" Hạ phụ vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không biết đang suy nghĩ gì.
"Con về rồi !" Tư Băng về nhà thì thấy ba, má Lý, chị đều đang ngồi trong phòng khách.
"Đã về rồi ah ! Mau ngồi xuống ! Dì đi lấy trái cây cho các con ăn !" Má Lý nói xong liền đi vào nhà bếp.
"Cám ơn dì Lý !" Tư Băng hướng má Lý cười.
"Ba, chị, đây là bạn trai con, Lam Thiên." Tư Băng giới thiệu, trong lúc nói từ "bạn trai" nàng cố ý nhìn chị, quả nhiên sắc mặt của chị có thay đổi tuy chỉ trong nháy mắt, điều này làm trong lòng Tư Băng trộm vui.
"Chào bác, chào chị Tiểu Tuyết !" Lam Thiên rất lễ phép chào hỏi. Vốn nghĩ đến đây sẽ được nhiệt liệt hoan nghênh, nhưng nhìn tình cảnh hiện tại, có vẻ như tương phản hoàn toàn với dự đoán. Bác Hạ thì vẫn nhìn chằm chằm vào tờ báo trong tay, hoàn toàn không để ý sự tồn tại của mình. Nhìn lại Mộ Tuyết thì thấy ánh mắt đang nhìn mình, quả thực giống như muốn giết mình. Chẳng lẽ Tư Băng không có giải thích rõ ràng ! Hẳn là không thể nào ? Mình đến là giúp hai chị em họ, vì sao lại dùng ánh mắt này nhìn mình? Lam Thiên chỉ biết thầm hỏi ông trời, vì sao người bị tổn thương luôn là mình đây ! ?
"Ba ! Đây là bạn trai con, Lam Thiên !" Tư Băng lại một lần nữa lớn tiếng giới thiệu, thành công gây được sự chú ý cho ba. Tuy rằng không hài lòng việc mình cự tuyệt Vương Khiêm, nhưng cũng không nên tỏ thái độ như vậy chứ !
"Ah ! Là Tiểu Thiên ah ! Ngồi đi !" Hạ phụ nhìn ra Tư Băng có chút không hài lòng, có lẽ mình cũng thật quá đáng ! "Tiểu Thiên và Tư Băng quen biết nhau khi nào?" Hạ phụ hỏi.
"Con và Tư Băng bắt đầu quen nhau khi học đại học !" Lam Thiên vừa nói vừa kéo tay Tư Băng qua nắm trong lòng bàn tay mình, còn thâm tình nhìn chăm chú vào Tư Băng, Tư Băng cũng giống vậy nắm lại tay Lam Thiên, cùng ánh mắt Lam Thiên trao đổi. Cảm giác rất giống một đôi tình nhân ngọt ngào. Đây là đương nhiên rồi. Tư Băng vì buổi ra mắt Hạ phụ hôm nay mà đã bỏ công luyện tập với Lam Thiên rất nhiều lần, Tư Băng biết ánh mắt của ba rất sắc bén, nếu có chút sơ hở sẽ bị nhìn ra. Đang lúc hai người tình chàng ý thiếp, Tư Băng cảm giác được một hàn khí bức người. Tìm kiếm ngọn nguồn liền bắt gặp ánh mắt giết người của chị, theo ánh mắt của chị thì thấy đang nhìn vào đôi tay đang nắm chặt của mình và Lam Thiên. Tư Băng phản xạ lập tức buông ra. Sau đó nhìn thấy ánh mắt vừa lòng của chị, thế này mới nhẹ nhõm thở một hơi.
Lam Thiên đang trong lúc cùng bác Hạ nói chuyện, cảm giác được Tư Băng đột nhiên rút tay về, cảm thấy kỳ lạ. Quay đầu nhìn lại thì thấy ánh mắt của Mộ Tuyết, hiểu được tất cả. Lam Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, lại mạnh mẽ kéo tay Tư Băng nắm lại lần nữa. Tư Băng cảm thấy khó hiểu với hành động này, Lam Thiên liếc nhìn Tư Băng rồi lại liếc nhìn Hạ phụ, Tư Băng lúc này mới hiểu được là Lam Thiên sợ bị lộ. Nàng đành phải không để ý ánh mắt của chị, tiếp tục diễn màn ngọt ngào.
"Tiểu Thiên và Tư Băng cùng tuổi, tuy nói vậy nhưng bác vẫn hy vọng Tư Băng có bạn trai lớn tuổi hơn một chút thì vẫn tốt hơn, thành thục ổn trọng chút, cũng có thể chăm sóc Tư Băng..." Hạ phụ cố ý không nhìn Tư Băng, tự quyết định nói.
"Ba ! Ai nói lớn tuổi hơn con thì nhất định là thành thục ổn trọng chứ ! Lam Thiên cũng rất thành thục mà !" Tư Băng phản bác !
"Bác trai, con sẽ chăm sóc Tiểu Băng thật tốt !" Lam Thiên cũng nhanh nhẹn cam đoan.
"Tiểu Thiên đang làm nghề gì ?" Hạ phụ xem nhẹ lời giải thích của hai người, tiếp tục hỏi.
"Con vẽ tranh, lần này về nước là muốn tổ chức buổi triển lãm tranh !" Lam Thiên nói về việc triển lãm tranh có chút hưng phấn.
"Vẽ tranh ! Không có công việc cố định sao ?" Hạ phụ tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên !
"Cái gì vẽ tranh, nói khó nghe như vậy ! Lam Thiên là hoạ sĩ nổi tiếng trong giới hội hoạ ! Công việc rất ổn định !" Tư Băng thật sự chịu không nổi thái độ của ba mình nên có chút lớn tiếng với ba ! Sao lại có thể nói với Lam Thiên như vậy ! Tuy rằng không phải bạn trai mình, nhưng là bạn thân của mình mà ! Bạn của mình thì sao lại kém được !
"Tiểu Băng ! Không sao !" Lam Thiên thấy dáng vẻ Tư Băng như không kiềm chế được, vội vàng khuyên nhủ.
"Nào nào ! Ăn chút trái cây đi !" Má Lý đúng lúc xuất hiện, xem như kịp lúc bình ổn "cuộc chiến" đang hết sức căng thẳng này.
Sau khi má Lý gia nhập, không khí ít nhiều cũng sinh động hơn ! Lam Thiên cũng có thể thoát khỏi vụ "điều tra thân phận" của bác Hạ, cùng má Lý tán gẫu thật sự vui vẻ.
Bất tri bất giác đến trời tối, Tư Băng tiễn Lam Thiên ra cổng, "Hôm nay vất vả cho cậu rồi !" Tư Băng cảm tạ nói.
"Cũng xong rồi !" Không ngờ ba của Tư Băng và Tư Băng đều khó tính như nhau, thật không hổ là cha con ! Lam Thiên trong lòng thầm nghĩ.
"Đang nghĩ mình và ba đều khó chịu giống nhau đúng không !" Tư Băng liếc mắt một cái là nhìn thấu Lam Thiên !
"Tiểu thư ! Cậu là con giun trong bụng mình sao ?" Lam Thiên cố ý tỏ vẻ sợ hãi nói.
"Nói đùa à, mình là người hiểu cậu nhất rồi còn gì ! Nếu cậu thật sự chịu không nổi áp lực dư luận, thì có thể nghĩ đến mình nha !" Tư Băng đùa giỡn nói.
"Cậu ! Hay là thôi đi ! Không bị cậu chỉnh chết thì cũng bị chị cậu giết chết !" Lam Thiên kêu lên, một bộ dáng rất sợ hãi !
"Chị của mình đáng sợ như vậy sao !?" Tư Băng có chút kinh ngạc, chị lưu lại ấn tượng đến như vậy cho Lam Thiên sao?
"Cũng không thể nói chị cậu đáng sợ ! Chính là...chính là, nói như thế nào nhỉ ? Tính chiếm hữu của chị cậu đối với cậu làm cho mình cảm thấy có chút đáng sợ ! Có lẽ là vì rất để ý đến cậu ! " Đến bây giờ mà Lam Thiên nhớ lại ánh mắt của Mộ Tuyết vẫn còn cảm thấy lạnh người !
"Ha ha...Phải không ?" Tư Băng nghe được chị để ý mình thì tỏ vẻ vô cùng hạnh phúc.
"Cậu ! Cậu hết cứu rồi !" Lam Thiên thật sự chịu không nổi, "Nhảy vào hố lửa còn không biết !"
"Hố lửa cũng là hố lửa hạnh phúc !" Tư Băng nói xong cũng không để ý Lam Thiên, liền quay trở về, đột nhiên rất muốn gặp chị !
"Cậu vẫn là nên nghĩ cách làm sao dỗ dành chị ấy đi !" Lam Thiên xoay người rời đi thì nghe tiếng Tư Băng phía sau, "Tình yêu thật sự là không có thuốc nào cứu được hết nha !" Lam Thiên ngẫm lại cũng thấy có lý, mình chẳng phải cũng đã nhảy vào hố lửa hạnh phúc vô phương cứu chữa rồi sao !

"Con về rồi !" Tư Băng bước nhanh trở về nhà, vừa vào cửa liền hô.
"Nhanh như vậy đã về rồi ah ! Thời gian cũng không còn sớm, nhanh đi nghỉ ngơi đi ! Ngày mai con còn phải đi làm." Má Lý vừa thu dọn bàn ăn vừa nói với Tư Băng.
"Chị đâu ?" Tư Băng không thấy bóng dáng của chị, bình thường chị và dì Lý đều cùng nhau dọn dẹp mà.
"Chị con nói có chút mệt, lên lầu nghỉ rồi." 
"Ah ! Vậy con cũng đi ngủ đây !" Tư Băng bước nhanh lên lầu, nàng rất muốn gặp chị !
------------------------------------------

Chương 37

"Chị ? Em vào nha ?" Tư Băng thấy trong phòng chị không mở đèn, nghĩ chị đã ngủ. Tuy nhiên, vặn thử nắm cửa thì lại không khoá, vẫn là nên vào xem chị thế nào. Cũng có thể như Lam Thiên đã nói là phải dỗ ngọt lại mới được.
"Em vào đi ! Nhớ khoá cửa lại !" Tư Băng nghe được cho phép mới tiến vào phòng chị, mặc dù có chút khó hiểu vì sao phải khoá cửa, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn làm theo.
"Khoá kỹ rồi ! Chị..." Tư Băng khoá cửa xong xoay người lại, đèn đột nhiên sáng lên ! Tư Băng nhất thời có chút chịu không nổi ánh sáng bất ngờ này, lấy tay che mắt. Qua chừng vài giây mới mở mắt ra. Tuy nhiên, khi nàng vừa mở mắt ra thì lại nhanh chóng nhắm lại, lấy tay che. Trái tim thì đập liên hồi, chị cũng quá...
"Tư Tư, vì sao lại nhắm mắt ?" Mộ Tuyết đi đến trước mặt Tư Băng, cầm lấy hai tay Tư Băng vốn đang che mắt, khó hiểu hỏi.
Hai tay bị chị cầm, Tư Băng đành phải nhìn thẳng mặt chị, bất quá không dám cúi đầu nhìn xuống ! Đây là tình huống gì đây ! ?  Vì sao chị lại...lại khoả thân đứng trước mặt mình như vậy ! Tuy rằng đã từng cùng chị tiếp xúc thân mật, nhưng Tư Băng chưa từng nhìn thẳng chị trần truồng như vậy, chuyện này cũng quá đột ngột mà !
"Tư Tư, vì sao cứ nhìn chằm chằm vào mặt người ta vậy ?" Hay tay Mộ Tuyết vuốt ve mặt Tư Băng, nhu tình hỏi.
"Chuyện này...em...em..." Tư Băng hoàn toàn bị tình huống bất ngờ này khiến cho đầu óc mụ mẫm rồi, hơn nữa bộ dáng hiện tại của chị, thật sự làm cho người ta không thể giữ bình tĩnh nổi, Tư Băng ấp úng nửa ngày cũng chưa nói thêm được gì.
"Tư Tư lúc này thật dễ thương !" Mộ Tuyết thấy mặt Tư Băng đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào mặt mình không dám nhúc nhích, thật là vừa ngốc vừa đáng yêu, kìm lòng không được hôn một chút vào môi Tư Băng.
"Ngốc quá !" Tư Băng hoàn toàn ngây người ! Rốt cuộc là tình huống gì vậy ? Mộ Tuyết thấy Tư Băng dại ra như vậy, cười nói.
"Chị ?" Tư Băng tràn ngập nghi vấn nhìn chị.
"Trên người Tư Tư có một mùi, chị không thích." Mộ Tuyết không để ý nghi vấn của Tư Băng.
"Mùi gì ?" Tư Băng khó hiểu, tự ngửi trái ngửi phải trên người mình, không có mùi gì mà !
"Mùi đàn ông ! Thực chán ghét !" Mộ Tuyết lập tức nói. Quả nhiên Mộ Tuyết vẫn rất để ý buổi gặp mặt hôm nay, tuy rằng biết tất cả chỉ là diễn trò. Tư Tư có thể quang minh chính đại cùng bạn trai ở trước mặt ba mà thân mật, tuy rằng cũng không phải thật sự, nhưng Mộ Tuyết vẫn không thoải mái. Chính mình là cỡ nào muốn có thể cùng Tư Tư không hề cố kỵ làm như vậy, nhưng không thể. Nhìn thấy Tư Tư và Lam Thiên nắm chặt hai tay, hận không thể xông lên phía trước, đem hai tay tách ra, nhưng là bản thân mình không thể, cũng không có dũng khí để làm vậy. Mộ Tuyết có chút khinh thường bản thân mình, rõ ràng Tư Tư là của mình, lại đến dũng khí để nắm tay đối phương cũng không có.
"Mùi đàn ông ?" Tư Băng có vẻ không hiểu ý của chị.
"Cởi đồ !" Mộ Tuyết cũng không giải thích gì nhiều, nhanh tay muốn cởi quần áo Tư Băng.
"Chị ! Đừng như vậy !" Tư Băng cuối cùng hiểu được hành động của chị rồi ! Quả thật là chị rất để ý chuyện hôm nay. Nhưng Tư Băng có chút không tiếp nhận được chị gần như không khống chế được hành động của mình. Có một số việc vẫn là phải nói rõ ràng mới tốt, dù gì thì chuyện tình cảm không giống như chị làm vậy là có thể giải quyết một cách dứt khoát được.
"Chị ! Đừng !"
 Mộ Tuyết không quan tâm, hoàn toàn không nghe lời ngăn cản của Tư Băng, chỉ muốn phát tiết nỗi bất an cùng sự không vui trong lòng.
"Chị..." Tư Băng bắt lấy tay của chị, ngăn lại hành động của chị, "Chúng ta nói chuyện..." Tư Băng muốn cùng chị nói chuyện đàng hoàng, nàng biết trong lòng chị bất an, tuy nhiên Mộ Tuyết lại hoàn toàn không nghe, hai tay giãy dụa thoát khỏi Tư Băng, ôm lấy cổ Tư Băng dùng lực hôn lên.
"Chị ! Đừng như vậy ! Được không ?" Tư Băng có chút bực bội, vì sao không chịu nghe mình nói rõ ràng ? Nàng kéo hai tay chị xuống, lớn tiếng nói.
"Tư Tư..." Mộ Tuyết khiếp sợ, Tư Tư lớn tiếng với mình, chẳng lẽ em ấy rất chán ghét mình hiện tại ! "Tư Tư, nhất định em rất chán ghét chị như bây giờ đúng không ? Không biết...không biết xấu hổ như vậy... Ngay cả chị cũng rất chán ghét bản thân mình lúc này... Nhưng...chị sợ, chị rất sợ Tư Tư sẽ..." Mộ Tuyết nói xong ôm chặt lấy trước ngực, cúi đầu, cảm thấy thật xấu hổ với hành vi vừa rồi của mình.
"Chị ! Không phải như thế ! Không phải như thế !" Tư Băng ôm lấy chị, "Em sao lại chán ghét chị được? Chị là người mà em yêu nhất ! Đừng sợ, em sẽ ở bên cạnh chị, sẽ không rời khỏi chị, em chỉ thuộc về một mình chị." Tư Băng ôm chặt chị hơn, nói những lời làm cho Mộ Tuyết an tâm, không muốn chị phải lo lắng nữa.
"Tư Tư...Chị..." Mộ Tuyết nghe được lời hứa của Tư Băng thì xác thực an tâm không ít, trong lòng cũng rất áy náy. Cho tới nay đều là Tư Tư vì tình yêu cả hai mà cố gắng, còn mình thì cái gì cũng chưa làm, ngược lại còn làm cho Tư Tư thêm phiền toái. Cho tới nay đều là Tư Tư trả giá, còn mình thì chỉ biết nhận, tiếp nhận tình yêu của Tư Tư, tiếp nhận sự quan tâm của Tư Tư. Mộ Tuyết cảm thấy mình là người ích kỷ nhất trên đời, "Chị xin lỗi, chị không phải cố ý, chị cũng không muốn như vậy, chị..."
"Đừng nói xin lỗi, chị không sai, chúng ta đều không sai. Không cần xin lỗi." Tư Băng ngăn lại chị đang tự trách, tình yêu của mình và chị xác thực là vi phạm lẽ thường, không được mọi người chấp nhận, nhưng yêu chính là yêu, tình yêu cũng không sai, sai ở chỗ là không nên yêu người đó nhưng lại không khống chế được mà yêu rồi. Vậy thì còn có thể trách ai được ? 
"Tư Tư..." Mộ Tuyết không biết nên nói gì, chỉ kích động kêu tên Tư Tư.
"Chị, nói trở lại, chị không lạnh sao ?" Tư Băng đột nhiên thốt lên một câu như vậy, làm cho Mộ Tuyết có chút mê mang.
"A !" Tư Băng đột nhiên ẵm chị lên, làm Mộ Tuyết bất ngờ phải kêu lên.
"Đừng la, ba sẽ nghe được!" Tư Băng nhắc nhở, "Em muốn ẵm chị lên giường, bằng không chị sẽ bị cảm !" 
"Tư Tư...thật sự yêu chị phải không ?" Mộ Tuyết đột nhiên hỏi.
"Vì sao lại hỏi như vậy?" Chẳng lẽ mình biểu hiện còn chưa đủ sao ? Tư Băng nghi hoặc.
"Vậy...vì sao Tư Tư, vì sao Tư Tư không có...không có bị chị...mê hoặc vậy ?" Mộ Tuyết ấp úng nói ra nguyên nhân, sau đó thẹn thùng nép vào trong lòng Tư Băng.
"Đó là...đó là bởi vì vừa rồi không nghĩ đến..." Tư Băng lúc này mới nghĩ đến chị đang khoả thân, thân thể đột nhiên cứng đờ, cứ như vậy ẵm Mộ Tuyết đứng bên giường, ngẩng đầu lên, không dám nhìn xuống, thân thể bất tri bất giác nóng lên.
"Tư Tư không thấy mệt sao ?" Mộ Tuyết nhìn thấy phản ứng của Tư Băng, buồn cười hỏi.
Tư Băng thế này mới nghĩ đến mình còn đang ẵm chị, vội vàng đặt chị lên giường. Chính là trong lúc muốn đứng dậy đi, thì cổ lại bị chị ôm lấy !
"Sao em ngốc quá vậy !" Mộ Tuyết khẽ cười nói, chủ động hôn lên Tư Băng, hai tay hơi dùng sức kéo Tư Băng nhẹ nhàng nằm lên người mình.
----------------------------------

Chương 38

"Tiểu Tuyết, Tiểu Băng, mau dậy ăn sáng !" Má Lý thấy đã gần tám giờ rồi mà hai người vẫn chưa dậy nên đành phải đến thúc giục. Tiểu Tuyết ngủ muộn một chút cũng không sao, nhưng Tiểu Băng còn phải đi làm.
"Tụi con biết rồi !" Tư Băng hướng ra cửa trả lời, chuẩn bị đứng dậy. Nhưng lại bị Mộ Tuyết giữ chặt lại.
"Tư Tư ngủ tiếp một chút đi !" Mộ Tuyết làm nũng nói.
"Chị ngủ tiếp chút đi ! Em còn phải đi làm mà." Tư Băng cúi đầu khẽ hôn hai má chị.
"Tư Tư ở lại với chị !" Mộ Tuyết ôm lấy cổ Tư Băng, không cho Tư Băng đứng dậy.
"Chị ngoan nào, em bị muộn rồi." Tư Băng kéo cánh tay chị để xuống, nhẹ nhàng nói.
"Tư Tư không ngủ, chị cũng không ngủ." Mộ Tuyết nói xong liền dứt khoát ngồi dậy, bắt đầu lưu loát mặc quần áo.
"Aiza !" Tư Băng bất đắc dĩ lắc đầu, ngồi dậy đột ngột như vậy lỡ bị chóng mặt thì sao ?

"Ông nè..." Đợi Tư Băng và Mộ Tuyết ăn xong điểm tâm, sau khi Tư Băng đi làm, Mộ Tuyết quay về phòng, má Lý ấp a ấp úng muốn nói với Hạ phụ gì đó.
"Uhm ? Sao vậy ?" Hạ phụ vốn đang xem báo thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy bộ dáng do dự của má Lý nên hỏi lại.
"Có chuyện này... hay là thôi đi, có lẽ do tôi nghĩ nhiều !" Má Lý xoay người rời đi.
"Tối hôm qua Tiểu Băng lại ngủ trong phòng Tiểu Tuyết ah. " Hạ phụ đột nhiên nói ra một câu như vậy với má Lý vốn đã xoay người đi.
Má Lý nghe được câu nói của Hạ phụ thì đứng sững tại chỗ, qua nửa ngày mới xoay người lại, "Ông...ông...đã sớm biết !?" Má Lý tỏ vẻ khó có thể tin được, nhìn chằm chằm Hạ phụ.
"Phải nói là hoài nghi thôi ! Cảm tình của hai đứa nó thật sự tốt lắm..." Hạ phụ tựa hồ đang nói với má Lý nhưng cũng là đang nói với bản thân mình.
"Nhưng hai đứa là chị em ruột mà !" Má Lý không thể tin được. Cả hai đều là nữ đã là chuyện khó chấp nhận lắm rồi, huống hồ còn là chị em ruột !
"Chị em ruột !" Hạ phụ lẩm bẩm.
"Chẳng lẽ cứ như vậy mặc kệ sao ! Có lẽ hai đứa nó chỉ là nhất thời hồ đồ thôi, nghiêm túc nói chuyện với tụi nó chắc là sẽ không sao nữa." Má Lý tỏ vẻ lo lắng. 
Bởi vì hai người hôm nay đều dậy trễ nên chưa kịp dọn dẹp phòng mà đã xuống lầu, kết quả chỉ còn hai chị em ăn sáng, Hạ phụ và má Lý thì đã ăn xong từ lâu rồi. Ngay tại lúc hai chị em đang ăn sáng thì má Lý giúp hai người dọn phòng, kết quả má Lý phát hiện trên giường Mộ Tuyết có một đoạn giấy vệ sinh đã dùng qua, lúc ấy má Lý cũng không để ý gì nên tiện tay ném vào thùng rác, nhưng sau đó cảm thấy có gì đó không đúng. Má Lý vội lấy giấy ra xem kỹ lại. Dù sao bà cũng là người từng trải, hiểu được đoạn giấy này dùng để làm gì. Nhưng đêm qua là Tư Băng ngủ trong phòng Mộ Tuyết mà, không có khả năng là đàn ông, càng nghĩ càng thấy chỉ có một khả năng. Cho nên bà mới tìm Hạ phụ thương lượng, không ngờ Hạ phụ tựa hồ đã sớm biết !
"Chính là..." Hạ phụ muốn nói lại thôi, hai đứa nó thật là chỉ nhất thời hồ đồ sao ? Hạ phụ thực lo lắng.
Đúng lúc này điện thoại vang lên, gián đoạn cuộc nói chuyện của hai người.
"Alo " Hạ phụ cầm lấy điện thoại, "Cái gì ! Bao lâu rồi ?" Hạ phụ đột nhiên hét lớn, "Được rồi, tôi sẽ chú ý." Hạ phụ buông điện thoại, dùng sức đập mạnh vào bàn.
"Sao vậy ? Là ai gọi điện đến ?" Má Lý thấy Hạ phụ phản ứng mãnh liệt như vậy, biết nhất định là đã xảy ra chuyện gì, lo lắng hỏi.
"Là lão Vương !  Cả đám vô dụng này !..." Hạ phụ lại tức giận đập lên bàn.
------
"Vương Khiêm, đây là bạn trai tôi, Lam Thiên !" Tư Băng vô cùng thân thiết nắm tay Lam Thiên giới thiệu.
"Xin chào, anh chính là anh Vương à, Tiểu Băng thường xuyên nhắc đến anh." Lam Thiên lễ phép vươn tay.
"Xin chào, tôi là Vương Khiêm, hân hạnh ! Anh Lam làm công việc gì ?" Hy vọng cũng có nghề nghiệp ổn định, nhưng nhìn dáng vẻ đối phương không giống như người có thể ngồi văn phòng nha ! Thật lo lắng cho Tiểu Băng !
"Lam Thiên là hoạ sĩ nổi tiếng thế giới, mới từ nước Mỹ về đây không lâu, đang chuẩn bị mở triển lãm tranh !" Tư Băng giành trước một bước trả lời, cố ý cường điệu bốn chữ "nổi tiếng thế giới" này. Sao lại giống ba mình như vậy, vừa gặp mặt liền hỏi công việc người ta, chẳng lẽ nhìn Lam Thiên giống người chơi bời lêu lổng lắm sao ? Trong lòng Tư Băng âm thầm bất bình, bất quá quay đầu nhìn Lam Thiên bên cạnh, quả thật có một chút tuỳ tiện, ăn mặc giống như đi tập thể dục. Cái người này, chẳng phải đã nói cậu ta là hôm nay chính thức gặp Vương Khiêm sao, cư nhiên ăn mặc tuỳ tiện như vậy ! Tư Băng hung hăng trừng mắt liếc Lam Thiên một cái, Lam Thiên lúc này mới phát hiện Vương Khiêm một thân tây trang giày da, quả thật so với mình có chút chênh lệch, biết mình mặc như vậy là có vấn đề, đành phải cười cười với Tư Băng, hy vọng Tư Băng không vì bị mất mặt mà làm gì mình, Tư Băng mà nổi giận lên thì mình cũng khó mà ứng phó nổi.
Nhưng là tất cả trong mắt Vương Khiêm thì biến thành liếc mắt đưa tình. Cảm tình cũng tốt thiệt chứ ! Nhìn đối phương hạnh phúc như vậy, đành phải nhịn đau trong lòng mà chúc phúc, dù sao chỉ cần Tư Băng hạnh phúc là tốt rồi !
"Hai người nếu có hẹn rồi thì tôi không làm phiền nữa !" Vẫn là buông tay thôi, Vương Khiêm chuẩn bị rời khỏi.
"Vậy chúng tôi đi trước..." Tư Băng và Lam Thiên chuẩn bị đi, nhưng đúng lúc di động vang lên, là một dãy số lạ, nàng vốn tính không tiếp nhưng đối phương có vẻ rất cố chấp, gọi liên tục nên nàng đành phải bắt máy, "Alo !" Tư Băng có chút không kiên nhẫn nói.
Thấy Tư Băng có vẻ gấp gáp, Lam Thiên đành phải bất đắc dĩ lắc đầu. Ai kêu người gọi điện không biết chọn thời gian như vậy, cố tình lúc này gọi điện đến. Tư Băng đã có hẹn với chị, thấy sắp đến giờ nên mới muốn kéo Lam Thiên nhanh chóng rời khỏi. Lam Thiên buồn cười muốn nhìn xem Tư Băng ứng phó với cuộc điện thoại này như thế nào, chính là nhìn thấy vẻ mặt Tư Băng có chút kỳ lạ, tay thì gắt gao nắm chặt di động, tay kia thì tựa hồ cũng dùng sức nắm thành quyền, lại cắn môi không nói một lời, chỉ lẳng lặng nghe điện thoại.
Vương Khiêm đang chuẩn bị đi cũng phát hiện Tư Băng bất thường, nên cũng yên lặng đứng một bên, muốn biết rốt cuộc có chuyện gì.
"Được, tôi biết rồi ! Lập tức đến ! Anh yên tâm được rồi !" Tư Băng từng chữ từng chữ nói ra những lời này. Từ đầu tới cuối ngoại trừ "Alo" thì Tư Băng chỉ nói một câu này. Cúp điện thoại, Tư Băng xoay người nói với Lam Thiên, "Mình có việc đi trước!" Nói xong cũng vội vã rời đi, chưa kịp từ biệt một tiếng với Vương Khiêm.
"Anh để cô ấy đi một mình à !" Vương Khiêm chất vấn.
"Anh không nhìn ra cô ấy không muốn cho chúng ta biết sao ?" Lam Thiên nhìn bóng dáng Tư Băng rời đi, hỏi ngược lại.
"Nhưng mà..." Vương Khiêm muốn nói gì đó.
"Đây là xe của anh !" Lam Thiên chỉ vào chiếc xe bên cạnh.
"Phải ! Thì sao ?" Vương Khiêm không hiểu.
"Mau lái xe, âm thầm đuổi theo Tư Băng!" Lam Thiên nói xong liền chạy tới chỗ chiếc xe.
"Ah ! Được !" Vương Khiêm lúc này mới hiểu được Lam Thiên muốn đuổi theo Tư Băng, mình đúng thật chậm chạp mà !
---------------------------------

Chương 39

Tư Băng lái xe đến kho hàng của một khu nhà hoang phế ở ngoại ô, bốn phía cỏ dại mọc um tùm, kho hàng này cũ kỹ tựa hồ lung lay sắp đổ. "Thật sự là nơi khó tìm, người bình thường tuyệt đối sẽ không đến nơi này." Tư Băng một bên quan sát địa hình, một bên đẩy các cỏ dại đang cản trở đường đi ra, trong lòng âm thầm suy tính làm sao mới có thể thoát hiểm đây.
"Đến cũng nhanh lắm !" Từ trong góc nhà kho truyền đến một giọng nói âm lãnh.
Tư Băng mở cửa vốn đang đóng kia ra, vừa mới tiến vào chợt nghe âm thanh của đối phương. Nàng chậm rãi đi đến nơi phát ra tiếng nói, cố gắng mau chóng thích ứng hoàn cảnh âm u này, từ bên ngoài đầy ánh sáng đột nhiên vào nhà kho tối tăm khiến Tư Băng có một chút không thích nghi, cảm thấy trước mắt có một màng đêm xuất hiện. Chỉ nghe "ầm" một tiếng, cánh cửa bị đóng lại ! "Chẳng lẽ có đồng loã !" Trong lòng Tư Băng thầm kêu không tốt, nếu chỉ có một người thì có thể đối phó, nếu nhiều người chỉ sợ...
"Hạ Tư Băng! Không ngờ cũng có ngày hôm nay ! ha ha ha..." Người đóng cửa đó phát ra tiếng cười ngạo mạn.
"Phùng Mãnh !" Tư Băng quay đầu liền nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc nhưng làm người ta muốn buồn nôn.
"Thế nào ? Bất ngờ lắm ah ! Không nghĩ tới mày cũng có ngày nằm trong tay tao !" Phùng Mãnh đắc ý nói, bước nhanh đến gần Tư Băng, thô bạo bắt lấy cằm Tư Băng, "Thế nào ! Không dám phản kháng hả ? Mày không phải có thể đánh người sao? Hả ? " Nói xong hắn dùng sức nắm chặt cằm Tư Băng, rồi đẩy ngã Tư Băng xuống đất, còn muốn tiến lên làm gì đó nữa...
"Được rồi ! Dừng tay ! Chuyện của các người lát tính sau đi !" Từ góc tối đi ra thêm một người đàn ông ngăn lại hành vi của Phùng Mãnh.
"Chị tao đâu ?" Tư Băng đứng lên hỏi.
"Chị mày ở đây !" Phùng Mãnh từ trong góc tối kéo Mộ Tuyết ra. Tư Băng muốn tiến lên đỡ lấy chị đang sấp ngã xuống, lại bị người đàn ông bên cạnh giữ chặt.
"Không muốn thấy chị mày gặp chuyện gì không may thì ngoan ngoãn nghe lời đi !" Người đàn ông cảnh cáo.
"Các người muốn gì ?" Ánh mắt Tư Băng vẫn không nhúc nhích nhìn chị, lạnh lùng hỏi. Miệng Mộ Tuyết bị băng dán lại, hai má ẩm ướt, rõ ràng là đã khóc. Hai tay thì bị trói sau lưng, trên cổ tay xuất hiện nhiều dấu vết đỏ. Hai mắt đẫm lệ nhìn Tư Băng, cố gắng nhịn xuống không cho mình rơi nước mắt.
"Chị !" Tư Băng đau lòng kêu lên.
"Như thế nào ? Đau lòng sao ?" Phùng Mãnh hỏi, hắn tháo miếng băng dán trên miệng Mộ Tuyết ra, cố ý nắm cằm Mộ Tuyết chuyển hướng về phía mình, muốn hôn Mộ Tuyết.
Mộ Tuyết cố xoay mặt sang chỗ khác, không muốn để Tư Băng nhìn thấy mình như vậy. Nhưng đối phương lại càng tăng lực, mạnh mẽ xoay mặt Mộ Tuyết lại, dùng sức hôn lên. Mộ Tuyết dùng sức vặn vẹo cúi đầu muốn thoát khỏi sự kiềm chế của đối phương, chính là không làm được gì, khí lực của đối phương quá mạnh.
"A ! Muốn chết à !" Phùng Mãnh không chút khách khí tát một cái thật mạnh vào mặt Mộ Tuyết, còn dám cắn mình ! Hắn lau miệng, trên tay dính đầy máu. Mộ Tuyết bị Phùng Mãnh tát một cái bị ngã xuống, đầu vừa vặn bị đập trúng các mảnh vụn trên mặt đất, đầu óc choáng váng.
"Phùng Mãnh, mày còn là đàn ông sao ! Phụ nữ không có sức lực mà mày cũng đánh !" Tư Băng thấy một màn như vậy, hướng Phùng Mãnh quát. Nàng muốn tiến lên nâng chị dạy, không ngờ Phùng Mãnh lấy ra một con dao đặt trên cổ chị. Nàng vội vàng dừng lại, "Rốt cuộc mày muốn gì ?"
"Mày nói đi? Đương nhiên là trả thù !" Phùng Mãnh đối với việc lúc trước vẫn còn ghi hận trong lòng.
"Chứa chấp tội phạm là phạm pháp ! Chẳng lẽ mày cũng muốn ngồi tù !" Cư nhiên hắn có thể cấu kết với Khâu Chí làm việc xấu !
"Không sao cả ! Có chuyện gì thì tao một mình chịu ! Dù sao vượt ngục đã là tội lớn rồi, cùng lắm là chết thôi ! Không ngờ tao cũng có thể trốn được ! Cảnh sát đúng là một đám phế vật ! Ha ha ha..." Khâu Chí đắc ý cười to.
"Mày muốn như thế nào ?" Tư Băng hỏi Khâu Chí !
"Muốn như thế nào !? Ba mày hủy hại nhà tao ! Tao cũng muốn cho ba mày nếm thử mùi vị này !" Sắc mặt Khâu Chí dữ tợn.
"Mày muốn giết chúng tôi !" Tư Băng khiếp sợ ! Nếu thật sự là như vậy chỉ cố dùng hết toàn lực, nhất định phải bảo vệ tốt cho chị, cho dù mình phải mất mạng !
"Giết chết tụi bây ! Vậy thì cũng lợi cho tụi bây quá rồi !" Khâu Chí nói.
"Vậy mày muốn gì ?" Tư Băng có loại dự cảm không tốt.
"Đương nhiên là phải hưởng dụng mấy em thật tốt trước đã !" Phùng Mãnh vừa hạ lưu nói, vừa túm Mộ Tuyết từ mặt đất đứng lên, vừa muốn mạnh mẽ hôn Mộ Tuyết.
"Dừng tay !" Tư Băng hướng Phùng Mãnh hô to !
"Dừng tay ? Hiện tại mày có quyền lựa chọn sao ? Tao muốn đùa giỡn chị mày trước mặt mày ! Mày trước kia không phải trăm phương nghìn kế ngăn cản sao, hôm nay tao sẽ làm cho mày thấy, để xem mày có thể làm gì ?" Phùng Mãnh nói xong bắt đầu thô bạo xé quần áo Mộ Tuyết.
"Dừng tay ! Thả ra ! Tên khốn kiếp này !" Mộ Tuyết vừa giãy dụa vừa kêu lên, nhưng tay cô đã bị trói sau lưng, vốn chẳng thể làm được gì.
"Khốn kiếp, buông chị ra !" Tư Băng tiến lên ngăn cản. Lúc này Phùng Mãnh kè con dao vào trên lưng Mộ Tuyết, khiến Tư Băng ngừng lại.
"Muốn giữ tính mạnh cho chị mày thì ngoan ngoãn đứng sang một bên !" Phùng Mãnh uy hiếp nói.
"Mày muốn như thế nào mới bằng lòng thả chị tao ra ?" Tư Băng áp chế kích động muốn giết người của mình, hỏi.
"Để tao suy nghĩ đã." Phùng Mãnh giả vờ như đang suy nghĩ, "Ah ! Đúng rồi ! Trước tiên quỳ lạy tao ba cái, tao sẽ xem xét xem có buông tha chị mày hay không."
"Mày..." Tư Băng không ngờ Phùng Mãnh lại đưa ra yêu cầu như vậy !
"Như thế nào, không muốn ? Vậy tao đành phải..." Phùng Mãnh lại muốn động tay động chân đối với Mộ Tuyết.
"Được ! Tao làm !" Tư Băng nhìn thấy động tác của Phùng Mãnh liền vội vàng đáp ứng.
"Tư Tư ! Đừng..." Mộ Tuyết muốn ngăn cản, không muốn để Tư Tư chịu loại vũ nhục này !
"Câm miệng !" Phùng Mãnh rống to với Một Tuyết ! Hắn giơ tay lên muốn đánh Mộ Tuyết.
"Dừng tay !" Tư Băng kêu lên, "Không được đánh chị ấy, tao quỳ là được chứ gì !" Tư Băng quả thực làm theo.
"Ha ha ha....Mày cũng có ngày hôm nay !" Phùng Mãnh kéo Mộ Tuyết đi đến trước mặt Tư Băng, cười lớn nói. Tiếp theo hắn đá một cước vào bụng Tư Băng, Tư Băng đau đớn thét lớn một tiếng, theo bản năng che bụng lại. Phùng Mãnh giống như tên điên liên tiếp dùng sức đá vào bụng Tư Băng.
"Tư Tư...Dừng tay, tên khốn, mau dừng tay !" Mộ Tuyết nhìn thấy Tư Băng đau đớn, cô gào khóc lên. Cô dùng sức đẩy Phùng Mãnh, muốn ngăn cản hành vi điên cuồng của hắn. Phùng Mãnh bị Mộ Tuyết thình lình xảy ra va chạm nên bị ngã xuống, Mộ Tuyết vội vã ngồi xổm xuống, xem xét thương thế của Tư Băng, bởi vì hai tay bị trói sau lưng, nên cô chỉ có thể kêu Tư Băng, "Tư Tư, em sao rồi ? Tư Tư !"
Tư Băng chỉ có thể nở một nụ cười, an ủi chị. Phùng Mãnh đứng lên, một phen kéo tóc Mộ Tuyết, dùng sức kéo về phía sau, đẩy ngã Mộ Tuyết, "Con khốn này ! Mày muốn chết đúng không ! Dám xô tao ! Xem tao xử lý mày như thế nào đây !" Hắn nói xong lập tức đè lên người Mộ Tuyết, hung hắng xé rách quần áo Mộ Tuyết.
"Đừng ! Buông ra !" Mộ Tuyết vừa vặn vẹo thân mình, vừa khóc hô !
"Buông chị ấy ra !" Tư Băng hô lên, "Mày đã nói chỉ cần tao làm theo là mày sẽ tha cho chị tao mà, mày..."
"Tao chỉ nói là xem xét, chứ cũng không hứa với mày ! Ha ha ha..." Phùng Mãnh lật lọng.
"Mày ! Khốn kiếp !" Tư Băng đứng lên, quyết xông vào đánh Phùng Mãnh.
Khâu Chí đứng một bên nhìn thấy tất cả, tựa hồ toàn bộ đều không liên quan đến mình, xem mình như quần chúng đứng xem kịch mà thôi. Mộ Tuyết nhìn thấy Tư Băng và Phùng Mãnh đánh nhau, kích động muốn hỗ trợ nhưng tay đã bị trói chặt. Nên chỉ có thể đứng một bên lo lắng cho Tư Băng. Dù sao Phùng Mãnh cũng là đàn ông, khí lực lớn. Bình thường Tư Băng là cao thủ TaeKwonDo, có lẽ không thành vấn đề, chính là hiện tại Phùng Mãnh dường như nổi điên đá đánh liên tục, khiến Tư Băng có vẻ mất nhiều sức lực để đối phó.
Trong lúc Mộ Tuyết đang lo lắng, thì nhìn thấy động tác hai người dừng lại. Mộ Tuyết không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy Tư Băng nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, máu tươi đỏ sẫm từ ngực Tư Băng không ngừng trào ra. Cô vội vàng muốn chạy tới thì lại bị Khâu Chí túm lại, lôi kéo cô chạy về hướng cổng.
"Buông ra ! Tư Tư ! Tư Tư..." Mộ Tuyết kêu Tư Băng, nhưng cơ thể lại bị Khâu Chí không ngừng kéo đi rời xa Tư Băng !
Phùng Mãnh không nghĩ tới sẽ như vậy, chính mình cũng không muốn giết người. Nhìn thấy miệng vết thương của Tư Băng không ngừng chảy máu, không biết nên làm thế nào ! Nhớ đến Khâu Chí, lại nhìn thấy Khau Chí chuẩn bị rời khỏi, hắn cũng vội vàng đuổi theo. Đúng lúc này cửa lớn bị mở ra, một nhóm cảnh sát trong tay cầm súng ống tiến vào, vây quanh giữ ba người lại.
------------------------------------------

Chương 40

"Ông Hạ, chậm một chút ! Cẩn thận !" Má Lý vội vàng đỡ lấy Hạ phụ bởi vì sốt ruột thiếu chút nữa đụng té cô y tá. Hạ phụ hiện tại làm sao còn nghe được gì nữa, vội vã chạy đến phòng phẫu thuật.
Lúc Hạ phụ và má Lý chạy đến thì Mộ Tuyết, Vương Khiêm, Lam Thiên, lão Vương đều đang chờ trước phòng phẫu thuật. Lúc này Mộ Tuyết như một khúc gỗ ngơ ngác ngồi trên ghế, quần áo cũng không thay đổi, trên người còn nhiều vết thương rõ ràng có thể thấy được. Hạ phụ nhìn thấy bộ dạng này của Mộ Tuyết, chậm rãi đi đến trước mặt cô. Mộ Tuyết tựa hồ cảm nhận được cảm giác quen thuộc và an toàn, cô chậm rãi ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy ba. Cô muốn tìm kiếm sự an ủi, nhưng không ngờ...
Mọi người thấy một màn vậy đều ngây người : Hạ phụ cư nhiên hung hăng tát Mộ Tuyết một cái ! Mộ Tuyết cũng vì biến cố bất thình lình xảy ra này mà kinh ngạc ! Người cha mà mình thương yêu nhất lại có thể đánh mình. Chỉ có má Lý biết Hạ phụ vì sao lại như vậy, vội vàng tiến lên khuyên can.
"Ông này ! Hiện tại tình trạng của Tiểu Băng là quan trọng nhất ! Chuyện này cũng không thể trách Tiểu Tuyết !" Má Lý ôm Mộ Tuyết vẫn còn kinh hãi vào lòng, nhẹ nhàng trấn an cô.
Hạ phụ thở dài, xoay người sang chỗ khác không nhìn Mộ Tuyết, "Lão Vương ! Vì sao lại như vậy ?" 
"Lão Hạ, Khâu Chí rất giảo hoạt ! Cố ý tự làm mình bị thương, kết quả khi đang điều trị trong bệnh viện thì thừa dịp chạy trốn ! Chuyện này... đều do chúng tôi sơ suất ! Ông muốn trách thì trách tôi được rồi, Tiểu Tuyết cũng bị tổn thương không ít !" Lão Vương nhìn Mộ Tuyết đau lòng nói.
"Bác Hạ, bác sĩ còn đang cấp cứu cho Tiểu Băng, cấp cứu rất kịp thời, cô ấy sẽ không sao đâu !" Vương Khiêm tiến lên trấn an nói, tuy rằng mình cũng cảm thấy buồn bực vì sao bác Hạ đánh Mộ Tuyết, theo lý thuyết lúc này người làm cha hẳn là phải an ủi Mộ Tuyết mới đúng chứ ! Tuy nhiên Vương Khiêm lo lắng nhất vẫn là Tư Băng.
"Đúng vậy ! Đúng lúc nhiều cảnh sát đuổi tới, Tư Băng sẽ không có việc gì !" Lam Thiên cũng an ủi nói ! Anh cũng thắc mắc vì sao bác Hạ lại đánh Mộ Tuyết, chẳng lẽ...
Thì ra, Vương Khiêm và Lam Thiên cùng nhau đuổi theo Tư Băng đến kho hàng, Vương Khiêm cảm thấy tình huống không ổn, nhớ đến hai ngày trước nghe bác mình là cục trưởng cảnh sát nói có tội phạm chạy thoát, hơn nữa có thù oán với bác Hạ, vì thế anh liền báo ngay cho bác mình, quả nhiên không ngoài dự đoán. Đợi cảnh sát đuổi tới vừa lúc Khâu Chí muốn dẫn Mộ Tuyết bỏ chạy, rốt cuộc bắt được Khâu Chí và Phùng Mãnh. Chính là vì sao Khâu Chí lại muốn kéo theo Mộ Tuyết cùng nhau bỏ trốn ?
Trong lúc mọi người đang lo lắng thì cuối cùng bác sĩ cũng từ trong phòng phẫu thuật đi ra, mọi người vội vàng tiến lên hỏi tình hình. Vị bác sĩ cởi khẩu trang, thở ra một hơi, "May mắn không tổn thương đến tim, nhưng vết thương lại rất gần với tim, tuy rằng hiện tại không nguy hiểm đến tính mạng nhưng vẫn cần phải theo dõi. Hiện tại chúng tôi sẽ chuyển bệnh nhân đến phòng dành cho bệnh nặng, vì vậy không thể cho nhiều người vào thăm được. Chỉ có thể cho một người vào thăm thôi. Ai là chị của bệnh nhân vậy ? " Bác sĩ đột nhiên hỏi như vậy, mọi người lúc này mới chú ý thấy Mộ Tuyết không đứng ở đây, xoay lại thì thấy Mộ Tuyết vẫn còn ngồi trên ghế khóc, bất quá khoé miệng lại mang theo ý cười, Tư Tư không chết ! Thần kinh đang buộc chặt của Mộ Tuyết rốt cuộc có thể thả lỏng.
Bác sĩ theo ánh mắt mọi người nhìn thấy Mộ Tuyết, đi đến trước mặt cô, nói ,"Cô đợi lát nữa rồi đi đến phòng bệnh nặng đi ! Em gái của cô lúc làm phẫu thuật luôn miệng gọi chị, tôi nghĩ lúc cô ấy tỉnh lại nhìn thấy đầu tiên là cô thì sẽ mau hồi phục hơn !" Bác sĩ sờ sờ đầu Mộ Tuyết xong thì rời khỏi ! Mộ Tuyết đột nhiên cảm thấy vị bác sĩ trung niên kia rất giống mẹ của mình, làm cho Mộ Tuyết cảm thấy trong lòng ấm áp.
Mộ Tuyết đi theo y tá vào phòng vô khuẩn để tiến hành khử độc toàn thân, y tá là một cô gái khoảng chừng hai mươi mấy tuổi. "Lúc phẫu thuật cho em gái cô, tôi cũng có mặt, trong miệng cô ấy vẫn luôn lẩm bẩm gì đó, nên tôi kề sát lỗ tai đến bên miệng cô ấy thì nghe được là đang gọi chị. Lúc ấy tình hình của cô ấy thật không tốt, miệng vết thương rất sâu, hơn nữa lại gần tim. Bác sĩ hầu như là bó tay rồi, lúc đó tôi nghĩ có thể là chị của cô ấy, phải ! Cô là người sẽ khiến cô ấy sống lại. Vì vậy tôi liền cầm tay cô ấy, nói : "Chị ở đây !" Quả nhiên tình hình cư nhiên thay đổi, thật sự rất thần kỳ, đến hôm nay tôi mới chính thức tin tưởng ý chí đối với mội người là quan trọng cỡ nào." Y tá thầm sợ hãi than, còn Mộ Tuyết nghe đến mấy câu sau thì nước mắt đã rơi đầy mặt !
"Tư Tư ! Đứa ngốc này !" Mộ Tuyết ngồi bên cạnh giường bệnh gắt gao nắm lấy tay Tư Băng, nhẹ nhàng nói. Nhìn Tư Băng còn trong trạng thái hôn mê, nước mắt Mộ Tuyết không ngừng chảy ra. Vì sao Tư Tư luôn vì mình mà chịu tổn thương ? Tư Tư ngốc thật mà ! Vì sao em phải vì chị mà bị thương ? Sau này dù xảy ra chuyện gì chị cũng sẽ không để em bị tổn thương nữa ! Mộ Tuyết kiên định nghĩ.
"Chị !" Tư Băng chậm rãi mở mắt ra, liền nhìn thấy chị đang nắm chặt tay mình, thực tự nhiên kêu lên.
"Tư Tư... !" Mộ Tuyết nhìn thấy Tư Băng tỉnh lại, kích động đến nỗi không biết làm thế nào để biểu đạt tâm tình của mình, chỉ có thể hết lần này đến lần khác gọi tên Tư Băng. Lại ôm lấy Tư Băng khóc không ngừng.
"Chị ! Hơi mạnh rồi !" Tư Băng có chút không chịu nổi.
"Chị xin lỗi !" Mộ Tuyết nhanh chóng buông tay ra, bởi vì rất kích động cư nhiên quên mất vết thương của Tư Tư ! Mộ Tuyết âm thầm tự mắng mình !
"Vì sao lại nói xin lỗi ? Đều là nhờ có chị nên em mới có thể sống lại mà ! Lúc phẫu thuật em vẫn có thể cảm giác được chị." Tư Băng nói ra cảm thụ chân thật của mình.
"Chị xin lỗi ! Chị xin lỗi ! Là tại chị nên Tư Tư mới bị thương, đều tại chị !" Mộ Tuyết không ngừng tự trách mình.
"Em nguyện ý !" Tư Băng kiên định nói ra ba chữ đơn giản này.
"Tư Tư..." Mộ Tuyết lại một lần nữa rơi lệ đầy mặt !

"Tiểu Tuyết, ba có chuyện muốn nói với con." Hạ phụ đột nhiên vào phòng bệnh gọi Mộ Tuyết ra ngoài.
"Ba, con..." Mộ Tuyết không biết nên đối mặt với ba như thế nào, cô vẫn cảm thấy có lỗi với ba, nhất là sau khi Tư Băng bởi vì mình mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
"Là ba không đúng, không nên đánh con, chuyện này không thể trách con, con tha thứ cho ba được không ?" Hạ phụ áy náy nói.
"Con không trách ba, vốn là Tư Tư vì con nên mới..." Mộ Tuyết đương nhiên không trách ba, chỉ là chưa nói xong đã bị Hạ phụ gián đoạn.
"Chỉ cần con không trách ba là tốt rồi ! Ba nghĩ có một số việc vẫn là nên cho con biết thì tốt hơn !" Hạ phụ quyết định nói ra chân tướng.
"Sao ?" Vẻ mặt Mộ Tuyết mờ mịt.
"Không thể nào ! Không ! Đây không phải là sự thật !" Mộ Tuyết không thể chấp nhận chân tướng này, lớn tiếng kêu lên.
"Ba biết con rất khó chấp nhận, nếu con không tin có thế đi hỏi Khâu Chí, nó đã biết rồi ! Ba vốn định giấu mãi chuyện này, chính là tình huống hiện tại làm cho ba không thể không làm vậy." Hạ phụ biết Mộ Tuyết khó mà chấp nhận, nhưng mà...

"Chị ! Sao lại lâu như vậy, em đói quá rồi !" Tư Băng thấy Mộ Tuyết vào phòng, liền oán giận nói.
"Được được ! Là chị không tốt ! Chị lần sau sẽ chú ý ! Để chị đút em ăn !" Mộ Tuyết vẫn thường xuyên lui tới bệnh viện mang cơm cho Tư Băng.
"Biết sai liền sửa mới là chị tốt !" Tư Băng vừa lòng nói.
Mộ Tuyết vẫn như bình thường đúng giờ mang cơm đến bệnh viện, đúng giờ về nhà nấu canh cho Tư Băng, tuy rằng thường xuyên lui tới như vậy rất vất vả nhưng Mộ Tuyết lại rất quý trọng khoảng thời gian này, bởi vì cô biết đây là việc duy nhất cô có thể làm cho Tư Băng.
Rốt cuộc Tư Băng có thể xuất viện, hôm nay má Lý, Hạ phụ, Vương Khiêm, còn có Tiểu Hi, Nhược Y, Lam Thiên đều đến đón Tư Băng xuất viện, chỉ duy nhất không có Mộ Tuyết. Tư Băng nghĩ chị nhất định ở nhà làm món ăn ngon chờ mình về. Nhưng là sau khi về nhà cũng không thấy bóng dáng của chị.
"Ba, chị con đâu ?" Tư Băng lúc này mới cảm thấy có gì đó bất thường, chị không thể nào không đến đón mình xuất viện, nhất định là đã xảy ra chuyện gì !
"Chị con đi nước ngoài rồi !" Hạ phụ không dám nhìn thẳng Tư Băng.
"Đi làm gì ? Khi nào chị về ?" Tư Băng như muốn phát điên, vì sao lại đi nước ngoài, vì sao không nói cho mình biết !
"Ba không biết ! Có lẽ sẽ không trở về nữa !" Hạ phụ thở dài.
"Cái gì !?" Tựa như tiếng sấm giữa ban ngày, khiến Tư Băng không trở tay kịp !
--------------------------------------

Chương 41 (END)

Vẫn là mùa hoa anh đào bay phấp phới trong gió, Mộ Tuyết chậm rãi đi đến dưới tàng cây anh đào. Hoa anh đào bay đầy trời vẫn là đẹp như vậy, nhưng không còn được gặp lại Tư Tư nữa rồi ! Mộ Tuyết không khỏi một lần rồi lại một lần nhớ lại, cùng Tư Tư đứng dưới tàng cây anh đào chân tình ôm nhau, khi ngủ dậy thì nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ say của Tư Tư, lúc tâm tình không tốt thì được Tư Tư yêu thương dỗ dành, được ăn bữa sáng do chính tay Tư Tư làm...Tất cả, tất cả đều không còn tồn tại, ngay lúc mình rời khỏi thì tất cả đã không còn tồn tại nữa rồi !
Rời xa Tư Băng đã gần ba tháng, đoạn thời gian này Mộ Tuyết không lúc nào không nhớ đến Tư Băng. Mộ Tuyết bắt đầu hoài nghi quyết định lúc trước của mình, nếu biết chia lìa sẽ đau khổ như vậy, lúc trước mình có lẽ không nên bỏ đi ? Do dù phải mang cảm giác tội lỗi trầm trọng, nhưng chỉ cần có thể ở bên cạnh Tư Tư, mình đều có thể chấp nhận tất cả, chỉ cần có Tư Tư bên cạnh, chỉ cần có Tư Tư, mình nhất định sẽ hạnh phúc ! Vì sao lại như vậy ?
Mộ Tuyết vươn tay muốn bắt lấy hoa anh đào đang rơi, nhưng bất luận mình cố gắng như thế nào, hoa anh đào vẫn là vô tình rơi xuống. Chẳng lẽ tình yêu của mình và Tư Tư cũng giống như hoa anh đào, chung quy vẫn sẽ bay theo gió rồi chôn vùi trong đất ? Mộ Tuyết bi thương nhìn những cánh hoa rơi trên mặt đất. Tư Tư, Tư Tư, Tư Tư.....Trong lòng Mộ Tuyết không ngừng gào thét tên Tư Tư, làm sao bây giờ ? Rất muốn gặp Tư Tư ! Nhưng mà, Tư Tư sẽ muốn gặp mình không ? Lúc trước mình vô tình như vậy, rời bỏ Tư Tư, Tư Tư nhất định sẽ rất hận mình ! Tư Tư hẳn là đã biết sự thật rồi, như vậy Tư Tư sẽ càng thêm hận mình ! Mộ Tuyết tuyệt vọng miên man suy nghĩ, nước mắt không ngừng chảy ra.
"Mít ước quá nha ! Khóc nữa là không đẹp đâu đấy ! Tư Tư sẽ không cần chị đâu !" Mộ Tuyết nghe được âm thanh quen thuộc nhất, vội vàng ngẩng đẩu lên liền nhìn thấy người mà mình ngày nhớ đêm mong đang đứng trước mặt ! Sao có thể như vậy ? Nhất định là mình lại nằm mơ rồi ! Mộ Tuyết cho rằng mình nhất định là đang nằm mơ. Trong ba tháng này, cơ hồ mỗi đêm Mộ Tuyết đều nằm mơ nhìn thấy Tư Tư xuất hiện trước mặt mình, nhưng khi tỉnh lại thì càng thêm tuyệt vọng.
"Nhất định là nằm mơ ! Đừng tỉnh lại !" Mộ Tuyết lẩm bẩm, "Như vậy Tư Tư sẽ không biến mất nữa !" Mộ Tuyết chậm rãi xoa mặt Tư Băng, vẫn như cũ tin tưởng đây chỉ là mộng.
"Chị ! Không phải mộng, em thật sự đến rồi !" Tư Băng nhìn thấy chị như vậy cảm thấy vô cùng đau lòng, thân thể rất gầy, sắc mặt cũng tiều tụy, đều tại mình không đến tìm chị sớm một chút ! Vì sao không đến sớm một chút ! Tư Băng ôm chị vào trong ngực, vĩnh viễn cũng không muốn buông tay nữa !

Mộ Tuyết dẫn Tư Băng đến nơi ở của mình, lúc Mộ Tuyết bỏ đi đã được Hạ phụ chuẩn bị cho một số tiền, cũng đủ để Mộ Tuyết không lo cơm áo cả đời, cho nên Mộ Tuyết quyết định đi Nhật, mua một căn phòng rất gần với công viên hoa anh đào, là nơi lưu giữ những kỉ niệm đẹp của cả hai lúc trước.
"Chị !" Tư Băng bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc đến mức phải mở to mắt : tùy ý nhìn bất kỳ chỗ nào trong phòng cũng có thể thấy được tranh vẽ mình !
"Tư Tư, mau ngồi đi ! Chị pha cho em ly trà !" Mộ Tuyết bắt đầu tìm trà khắp nơi, trên bàn trà cũng phủ đầy tranh vẽ Tư Băng, "Thật ngại quá, lộn xộn như vậy !" Mộ Tuyết không tìm thấy trà, vừa vùi đầu tìm vừa ngượng ngùng nói, thật là ! làm cho Tư Tư thấy phòng mình bừa bộn như vậy ! Tư Tư sẽ không vì vậy mà giận chứ ! Mộ Tuyết lại miên man suy nghĩ.
"Chị ! Em xin lỗi ! Em xin lỗi ! " Tư Băng thật sự nhịn không được, ôm chặt cổ chị ! Mộ Tuyết bị Tư Băng ôm vào trong ngực, nước mắt đã không thể kìm được nữa, bắt đầu rơi như mưa. Cô nâng tay lên ôm lấy eo Tư Băng, lớn tiếng khóc lên. Tư Tư rốt cuộc đến rồi ! Tư Tư rốt cuộc đến rồi ... Trong lòng Mộ Tuyết không ngừng lặp lại lời này như để nhắc nhở mình.

"Chị ! Có một triển lãm tranh gần đây, chúng ta đi xem đi !" Tư Băng vừa dọn dẹp lại các tranh vẽ mình vừa nói với chị.
"Sao ? Đừng đi ! Chị muốn một mình bên cạnh Tư Tư !" Mộ Tuyết thật quý trọng thời gian ở cùng với Tư Băng.
"Đi một chút thôi, được không ?" Tư Băng làm nũng.
"Được rồi !" Mộ Tuyết đành phải đầu hàng trước chiến thuật của Tư Băng. Chỉ cần có thể bên cạnh Tư Tư là tốt rồi !

"Tư Tư, mấy cái này hình như là tranh chị vẽ ?" Mộ Tuyết không xác định hỏi.
"Đương nhiên là chị vẽ, đây là triển lãm tranh của chị mà !" Tư Băng nắm tay chị, thưởng thức bức họa trên vách tường.
"Tư Tư làm cho chị ?" Mộ Tuyết hỏi.
"Phải ! Em đã sớm muốn thay chị tổ chức triển lãm tranh, chỉ là ..." Tư Băng không dám nói tiếp, sợ chị nhớ lại chuyện không vui.
"Cám ơn em." Mộ Tuyết lại muốn khóc.
"Chị !" Tư Băng đột nhiên dừng lại, "Đây là bức tranh cuối cùng mà chị đã đưa cho em." Đột nhiên thanh âm Tư Băng có chút thê lương.
Mộ Tuyết ngẩng đầu nhìn thấy tiêu đề được gắn phía trên bức tranh "Băng Tuyết Trong Ngày Hè" : trong cái nắng gây gắt mà lại rơi tuyết, một khung cảnh hoàn toàn không thực tế, có thể nói là khác với lẽ thường, nhưng thấm vào ruột gan, cực kỳ đẹp !
"Chị ! Đừng rời khỏi em nữa ! Được không ?" Tư Băng rốt cuộc nói ra mục đích lần này.
"Nhưng mà..." Mộ Tuyết có điều băn khoăn, do dự nói.
"Ba cũng hy vọng chị có thể về nhà, còn có má Lý, Tiểu Hi, Nhược Y, Lam Thiên..." Tư Băng sử dụng chiến thuật kéo mọi người vào.
"Nhưng mà, chị..." Mộ Tuyết vẫn tỏ vẻ băn khoăn.
"Em biết, nhưng đây không phải lỗi của chị, không có ai trách chị cả ! Mặc kệ chị không phải là chị ruột của em, chị vẫn là con gái của ba, là người mà em yêu nhất !" Tư Băng kiên định nói.
"Nhưng...mẹ là bị..." Mộ Tuyết còn muốn nói gì đó.
"Ba chị là ba chị, chị là chị, mẹ sẽ không trách chị, lúc trước khi mẹ nhận nuôi dưỡng chị thì đã biết chị là con gái của ông ta ! Chuyện này không phải là lỗi của chị !" 

Không lâu sau khi Mộ Tuyết bỏ đi thì Tư Băng đã biết Mộ Tuyết không phải là chị ruột của mình, mà là em gái của Khâu Chí. Ở kho hàng, khi Khâu Chí nhìn thấy vết bớt đặc thù trên người Mộ Tuyết mới biết cô chính là em gái của mình, lúc cha bị bắt giam, mẹ lại có bệnh, mẹ hắn thừa lúc hắn không biết đã đem em gái giao cho người khác nuôi dưỡng, khi biết được việc này hắn chỉ có thể ôm mẹ mà khóc một trận. Chính là không ngờ được người em gái đó lại là Mộ Tuyết. Hắn cảm thấy sợ hãi và hối hận vô cùng, chỉ muốn dẫn theo Mộ Tuyết bỏ trốn, kết quả vẫn bị bắt lại.
Mộ Tuyết tuy rằng biết mọi người sẽ không trách mình, nhưng việc quay về nhà cũng là một chuyện thật xấu hổ. Chưa nói đến chuyện mình không phải là con ruột của ba, ở nhà thì mình và Tư Tư phải sống chung như thế nào đây ? Ở trước mặt ba thì Tư Tư vẫn là em gái của mình, hay là người yêu của mình ? Cho dù ba vẫn xem mình như là con gái ruột, vẫn yêu thương mình giống như trước, nhưng sẽ chấp nhận tình cảm của mình và Tư Tư sao ?
"Được rồi, nếu chị không muốn cùng em về nhà, em đây đành phải một mình trở về. Coi như em không tìm được chị vậy !" Tư Băng dỗi nói, rồi lập tức bước đi.
"Đừng ! Tư Tư đừng đi ! Chị...chị và em về nhà !" Mộ Tuyết vội vàng giữ lấy tay Tư Băng, thật sự không thể không có Tư Tư !
"Ha ha, thế này mới đúng chứ !" Gian kế đã thực hiện được, vẻ mặt Tư Băng đắc ý.


Một tháng sau, trong phòng Mộ Tuyết tại Hạ gia, không, chính xác phải nói là trong phòng Mộ Tuyết và Tư Băng, phòng Tư Băng đã được tu sửa thành phòng cho Mộ Tuyết chuyên dùng vẽ tranh .
"Tư Tư, mau dậy đi !" Mộ Tuyết gọi Tư Băng vẫn đang chìm trong mộng đẹp.
"Hôm nay là chủ nhật mà, cho em ngủ tí đi !" Tư Băng tiếp tục ngủ.
"Em đã nói hôm nay cùng chị đi xem triển lãm tranh." Mộ Tuyết kháng nghị, con bé này luôn nói chuyện không tính toán gì cả !
"Buổi chiều đi đi !" Tư Băng lại xoay người ngủ tiếp.
"Nhưng sáng nay là kết thúc rồi !" Mộ Tuyết kêu to, hôm qua đã đổi sang hôm nay, hôm nay lại muốn đổi !
"Dù sao cũng là triển lãm tranh của chị, chiều hôm nay mới kết thúc đi, khi nào kết thúc còn không phải do chị quyết định hay sao." Tư Băng không hiểu vì sao chị cứ muốn mình phải đến triển lãm tranh, ở nhà xem không giống nhau hay sao, dù sao trong nhà có một họa sĩ, thật là tiện lợi nha !
"Nhưng mà, em rõ ràng đã nói, hôm nay..." Mộ Tuyết không phục, dùng sức lay động Tư Băng, muốn làm cho Tư Băng tỉnh lại. Nhưng sau khi Tư Băng tỉnh dậy cũng không có ý rời khỏi giường.
"Đáng ghét, buông ra !" Mộ Tuyết muốn dùng sức đẩy Tư Băng đang nằm trên người mình ra, tuy nhiên đối phương là cao thủ TaeKwonDo, nên người bị khống chế chỉ có thể là mình thôi.

"Hai đứa nó vẫn chưa dậy sao ?" Hạ phụ vừa xem báo vừa hỏi má Lý.
"Chưa đâu, dù sao hôm nay cũng là chủ nhật, để Tiểu Băng ngủ nhiều một chút, bình thường làm việc vất vả rồi." Má Lý nói.
"Cũng tốt, như vậy mới giống một cái nhà !" Hạ phụ mỉm cười, từ sau khi Mộ Tuyết trở về, ngôi nhà này mới tràn ngập tiếng cười trở lại. Thật không dám tưởng tượng nếu Mộ Tuyết không trở lại thì ngôi nhà này sẽ thành cái dạng gì nữa ! Ba tháng kia thật sự là khó khăn mà !

Ba giờ chiều, Tư Băng rốt cuộc bị chị kéo đến triển lãm tranh, vốn kế hoạch ban đầu là kết thúc vào buổi sáng, giờ đột nhiên kéo dài thêm buổi chiều, nên người đến tự nhiên sẽ ít đi. Tư Băng cũng hiếm khi được yên tĩnh như vậy, có thể thanh thản cùng chị thưởng thức tranh. Quả nhiên càng ngày càng tiến bộ ! Trong lòng Tư Băng âm thầm đắc ý, không hổ là chị của mình !
"Làm gì vui vẻ như vậy ! Tranh này cũng không phải là em vẽ !" Mộ Tuyết vẫn còn ấm ức chuyện lúc trưa, oán giận nói.
"Ha ha " Tư Băng xấu hổ cười cười.
"Hừ !" Mộ Tuyết không để ý tới Tư Băng, lập tức đi về phía trước.
"Thật xin lỗi, đây là hàng không bán." Cô nhân viên giải thích với hai cô gái trẻ tuổi.
"Tôi thật sự rất thích, cũng không thể bán cho tôi được sao ? Bao nhiêu tiền cũng được. " Một trong hai cô gái vẫn không chịu bỏ qua.
"Rất xin lỗi ! Bức tranh này thật sự không thể bán. " Cô nhân viên khó xử.
"Cho một cái giá đi !" Một cô gái khác lưu loát nói.
"Xin lỗi hai cô, đây là bức tranh tôi trân quý nhất, là tranh tôi vẽ cho người tôi yêu nhất, bao nhiêu tiền cũng không thể mua !" Mộ Tuyết thấy thế liền tiến lên giải thích.
Cô gái lúc nãy nhìn thẳng vào Mộ Tuyết, lại nhìn sang Tư Băng bên cạnh, rồi cúi đầu nhìn thấy bàn tay hai người đang nắm chặt lẫn nhau. Cô cười nói với hai người, "Vậy được rồi, chúng tôi cũng không muốn đoạt thứ người khác yêu thích. Chúc hai người hạnh phúc !" Nói xong liền kéo cô gái kia đi.
"Nhưng mà em thật sự rất thích." Cô gái kia không ngừng quay đầu lại nhìn bức tranh, vẫn không cam lòng. Cô gái nọ nói , "Đừng đoạt thứ người khác thích, ngoan, nghe lời !" 
Mộ Tuyết ngẩng đầu nhìn lại bức tranh "Băng Tuyết Trong Ngày Hè", lại nhìn Tư Tư bên cạnh, nhẹ nhàng nép vào trong lòng Tư Tư. Hy vọng hai cô gái lúc nãy cũng được hạnh phúc, trong đáy lòng Mộ Tuyết hy vọng người có tình trên đời này đều sẽ được hạnh phúc, bất luận song phương là đồng tính hay dị tính.
------------------------------HOÀN------------------
Cuối cùng cũng hoàn, may là bộ này ngắn :)
Lần đầu tiên tập tành edit, có gì không ổn thì các bạn hãy chịu khó mà đọc nhé.
Hẹn gặp lại ở tác phẩm kế...vào một ngày nào đó :)
Nghỉ lễ vui vẻ nha !!!
========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã nhận xét !...
- Hãy bấm Theo dõi dưới chân trang để nhanh chóng nhận được phản hồi từ Tiểu thuyết bách hợp

Support : Cosmetic | Fashion | Souvenir | Phone | Computer | Houseware | Game | Travel | Hotel | Site Map | Contact Advertising | ↑ back to top
Ghi rõ nguồn doctruyen123.org dưới dạng liên kết khi phát hành lại thông tin từ trang này
Copyright © 2015. Tiểu thuyết Bách hợp - All Rights Reserved
Design by Ngân Giang
Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024 x 768 pixel
Template by Namkna